Mục lục
Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Môn Tuyết nghe vậy trong lòng trầm xuống.

- Tôn thượng có phân phó gì, vẫn mong nói thẳng.

Nàng trầm mặc một chút, nói.

- Ta đã chuẩn bị một ít bảo vật, xem như là lợi thế đàm phán lần này. Chỉ có điều, dù sao Thạch Mục này đã là Thần Cảnh hậu kỳ. Mấy thứ kia hắn chưa chắc sẽ coi trọng. Cho nên ta cần chuẩn bị một thứ hắn không có cách nào cự tuyệt.

Đế Quan nhìn Tây Môn Tuyết, cười nói.

- Tôn thượng là có ý nói...

Tây Môn Tuyết nghe vậy ngẩn ra.

- Không sai, món đồ này chính là nàng.

Đế Quan gật đầu một cái nói.

Tây Môn Tuyết biến sắc, thân thể chấn động mạnh một cái. Trong lòng nàng chợt dâng lên một lửa giận vô tận, gần như nhấn chìm lý trí của nàng!

Chỉ có điều sau một khắc, lửa giận trong lòng nàng rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có mất mát vô tận.

Nàng bỏ qua tất cả, dấn thân vào Thiên Đình, kết quả là ở trong mắt Đế Quan, nàng chẳng qua là một vật phẩm sao?

- Nàng yên tâm. Chuyện này chẳng qua là ngộ biến tùng quyền. Tâm tu luyện của nàng vô cùng kiên định. Lúc trước nàng hâm mộ Triệu Tiển nhận được sự trọng dụng của ta, những điều này ta đều biết. Chỉ cần nàng có thể giúp ta kìm chế liên minh Di Thiên, chờ ta mở ra Huyền Giới Chi Môn, đến lúc đó nàng có thể lựa chọn trở về. Ta sẽ thu nàng làm đệ tử quan môn, dẫn ngươi tiến vào Huyền Giới Chi Môn, phi thăng thượng giới!

Đế Quan nói năng có khí phách nói.

- Vâng.

Trong đầu Tây Môn Tuyết trống rỗng, miễn cưỡng đáp ứng một tiếng.

- Được, nàng có thể biết nặng nhẹ. Ta quả nhiên không nhìn lầm nàng. Hiện tại còn cách thời điểm hoà đàm một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, nàng cứ ở Hàn Lệ Cung nghỉ ngơi thật tốt.

Đế Quan mắt thấy Tây Môn Tuyết đáp ứng, trong lòng cũng có chút cao hứng, nói.

- Vâng.

Thần sắc Tây Môn Tuyết có chút hoảng hốt, gần như không nhớ mình đã rời khỏi Thiên Đế Cung, quay về Hàn Lệ Cung như thế nào.

Lạnh gió đập vào mặt, tinh thần của nàng lúc này mới khôi phục lại một chút.

- Tuyết Nhi, tại sao sắc mặt nàng khó coi như vậy? Đế Quan đại nhân tìm nàng có chuyện gì?

Kim Tiểu Sai tiến lên đón, ân cần hỏi han.

Tâm tình Tây Môn Tuyết rất kém, không nói gì thêm, trực tiếp đi tới núi tuyết phía sau Hàn Lệ Cung.

Nơi này đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng. Trong thiên địa hoàn toàn chỉ có một màu.

Cảnh tuyết cô liêu tinh thuần này vốn là phong cảnh Tây Môn Tuyết thưởng thức nhất. Lúc này nhìn một mảnh tuyết trắng này, trong lòng nàng lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

- Tuyết Nhi, rốt cuộc thế nào?

Kim Tiểu Sai một đường theo qua, hỏi tới.

Tây Môn Tuyết khẽ thở dài một hơi, miễn cưỡng mở miệng, nói sơ qua tất cả những chuyện đã phát sinh ở Thiên Đế Cung.

- Cái gì! Đế Quan này không ngờ lại như vậy!

Kim Tiểu Sai cũng giận tím mặt.

- Tính tình Đế Quan trước sau vẫn là như vậy, cũng không có gì kỳ quái!

Vào thời khắc này, một âm thanh chợt vang lên.

- Người nào!

Kim Tiểu Sai nhanh như tia chớp xoay người lại, nhìn ra xung quanh.

Hư không ở gần hai người chấn động một hồi. Một bóng người hiện ra. Đó lại là Phùng Ly.

- Phùng Ly! Tại sao ngươi lại tới đây, còn dám nghe trộm lời chúng ta nói!

Sắc mặt Tây Môn Tuyết lạnh lẽo vô cùng, toả ra một hàn khí thấu xương.

- Tiên tử bớt giận. Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, mới nghe được, không phải cố ý.

Sắc mặt Phùng Ly ửng đỏ, ánh mắt có chút nóng bỏng nhìn Tây Môn Tuyết, khom người áy náy nói.

Tây Môn Tuyết liếc mắt nhìn Phùng Ly, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không tiếp tục để ý tới hắn.

- Phùng Ly tiên tướng, ngươi tới bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Tuyết Nhi cũng sớm đã có người trong lòng. Ngươi vẫn nên buông tha đi.

Kim Tiểu Sai cười hì hì nói.

Phùng Ly nghe được lời nói này, sắc mặt thoáng kìm hãm, đột nhiên trở nên có vài phần trắng bệch.

- Tiểu Sai, lời dư thừa không cần nói nhiều. Phùng Ly tiên tướng, nếu như không có chuyện gì, vẫn mong rời khỏi đây. Chỗ của ta không chào đón người tự tiện xông vào!

Tây Môn Tuyết đầu tiên trách mắng Kim Tiểu Sai một câu, sau đó lập tức nhìn Phùng Ly lạnh lùng nói.

Trên mặt Phùng Ly lộ ra thần sắc cô đơn. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền khôi phục lại như cũ.

Hai mắt hắn nhìn bốn phía xung quanh, hai tay áo run lên, mở ra một kết giới, bao phủ lấy ba người.

- Lén lén lút lút, ngươi làm cái gì vậy?

Kim Tiểu Sai ngẩn ra, có chút kỳ quái quát hỏi.

Chân mày Tây Môn Tuyết cũng hơi nhíu. Chỉ có điều nàng cũng không ra tay ngăn cản.

Phùng Ly nghiêm mặt nói:

- Tây Môn tiên tử bớt giận. Lần này Phùng mỗ tự tiện xông vào, quả thật có chút vô lý. Lần này tại hạ qua, vốn là dự định cáo biệt nàng. Chỉ có điều nghe được lời nàng vừa nói, ta cảm thấy nàng vẫn nên theo ta rời khỏi Thiên Đình thì tốt hơn.

Tây Môn Tuyết nghe vậy, có chút giật mình.

- Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi muốn rời khỏi Thiên Đình? Đây là phản bội! Tốt nhất làcó thể nói ra một lời giải thích hợp lý. Bằng không ta không ngại ra tay bắt ngươi, đưa đến chỗ tôn thượng chờ đợi xử lý!

Tây Môn Tuyết trầm giọng hỏi. Một sương mù màu trắng mờ nhạt chậm rãi xuất hiện từ trên người nàng, ngưng tụ thành mấy xúc tua màu trắng, mơ hồ bao phủ về phía Phùng Ly.

- Đế Quan căn bản không đáng để nàng thuần phục hắn! Chúng ta, còn có tất cả những tiên tướng khác, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một con cờ. Thời điểm dùng đến chúng ta, sẽ cho chúng ta chút ngon ngọt. Một khi chúng ta không còn có ích nữa, hắn sẽ không chút do dự loại bỏ! Triệu Tiển có kết quả thế nào, nàng chắc hẳn rất rõ ràng.

Ánh mắt Phùng Ly cực kỳ bình tĩnh. Đối với những xúc tu màu trắng kia, hắn xem như không thấy. Hắn hình như hoàn toàn không lo lắng.

Sắc mặt Tây Môn Tuyết biến đổi một hồi. Chỉ có điều rất nhanh nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Phùng Ly, nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sở dĩ Triệu Tiển ngã xuống, là bởi vì thời điểm hắn tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công xảy ra vấn đề. Nguyên nhân không có khả năng là vì Đế Quan đại nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK