Biên: nila32
Thấy Yên La nhìn mình không nói gì, Thạch Mục nói tiếp:
“Chúng ta tìm nơi ẩn núp trước, đợi khi thích hợp rồi hẵng ra tay.”
“Được!” Hồn hỏa trong mắt chớp chớp vài cái, Yên La mới chậm rãi trả lời.
Kế đó, Thạch Mục nói Vũ Dạ theo dõi Cốt Điểu màu xám, rồi đưa Yên La đến một tảng đá lớn cách hồ nước mười trượng. Hắn lấy ra áo choàng màu xanh lá, che phủ cả hai người.
Áo choàng màu xanh lá có khả năng che kín khí tức của hai người, nếu ngồi yên tại chỗ.
Một thời gian ngắn sau.
Vì Thạch Mục cùng Yên La ẩn dấu khí tức, một số Tử Linh sinh vật cấp thấp quay lại sát bên hồ Minh Thủy, ồn ào vây quanh đám huyết sắc cạnh hồ, hấp thu khí tức Tử Linh.
Sau hơn nửa giờ, một bạch cốt tiểu thú dài chừng hai thước, không biết từ đâu, phóng tới hồ Minh Thủy.
Con thú này có tu vi xấp xỉ Tiên Thiên, cao hơn nhiều so với những sinh vật Tử Linh cấp thấp ở chung quanh. Khi thấy con thú, những sinh vật cấp thấp bên hồ lập tức cuống quít tránh đường.
Bạch cốt tiểu thú đến bên hồ nước, tham lam hấp thu khí tức Tử Linh.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh nhoáng lên giữa không trung, một thân ảnh màu xám thật lớn theo đó lao xuống.
Cốt Điểu màu xám lúc trước, từ bên kia hồ Minh Thủy, đã bay qua chẳng biết từ lúc nào.
Tốc độ của Cốt Điểu cực nhanh, lao xuống, cắn bạch cốt tiểu thú, phóng ngay lên trời, không hề có ý đáp xuống đất.
Bay đến giữa không trung, Cốt Điểu mới vận sức cắn bạch cốt tiểu thú đang giãy giụa thành mảnh vụn.
Sau đó nó bay vài vòng trên không trung, rồi mới lần nữa lao xuống.
Khi đến gần mặt đất Cốt Điểu vung cánh xương mãnh liệt, tạo ra cơn lốc xoáy lớn màu xám. Bên cạnh hồ Minh Thủy, nơi lốc xoáy quét qua, một số Tử Linh sinh vật cấp thấp bị cuốn lên không trung, xương cốt bị nén vỡ.
Cốt Điểu màu xám cứ vậy bay lên bay xuống mấy lần bên bờ hồ Minh Thủy, tàn sát tất cả Tử Linh sinh vật cấp thấp quanh hồ.
Cốt Điểu màu xám lượn mấy vòng trên không rồi chuẩn bị nhào xuống với ý định lẻn vào hồ Minh Thủy, ngay lúc này bốn đạo hào quang màu vàng, xanh đột nhiên lóe lên ở quanh bờ hồ.
Kế tiếp mảnh lớn hàn khí màu lam từ bốn phía tuôn ra, tiến vào giữa nơi Cốt Điểu màu xám mạnh mẽ lao xuống, đồng thời một cỗ vô hình Cấm Cố Chi Lực thuộc tính Thổ tác dụng vào hai cánh của Cốt Điểu, khiến hai cánh bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng đất.
Cốt Điểu màu xám trong lúc bất ngờ muốn bay ngược lên nhưng hàn khí bảo vệ màu lam đã bị Cấm Cố Chi Lực thuộc tính Thổ ảnh hưởng khiến động tác của trở nên vô cùng chậm chạp.
Huyết quang lóe lên bên ngoài hai cánh của Cốt Điểu, tấn công đẩy lui tầng ánh sáng màu vàng đất đang bao phủ nó. Đúng lúc này, một thân ảnh lờ mờ xuất hiện trên không, cách Cốt Điểu màu xám không xa. Mỗi tay bóng mờ nắm một cốt đao thủy tinh, bất ngờ đâm tới.
Đúng là Chủy Linh.
Cốt Điểu màu xám đã có cảnh giác nhưng vì Chủy Linh không lộ ra tí khí tức nào trước khi tấn công, hơn nữa thân chim đã lọt vào cạm bẫy phù trận nên không kịp tránh né hoàn toàn.
Xoẹt một tiếng!
Hai thanh cốt đao thủy tinh lóe hào quang, đâm vào cánh chim phía trên của Cốt Điểu màu xám.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Hốc mắt hồn hỏa của Cốt Điểu màu xám chớp mạnh một cái, từ trên trán lóe lên một tia sáng chói mắt màu trắng, bắn thẳng về hướng Chủy Linh.
“Phanh” một tiếng!
Chủy Linh đâm trúng một phát, chưa kịp rút lui đã bị tia sáng màu trắng đánh trúng, thân hình văng ngược ra ngoài.
Cốt Điểu màu xám, mượn lực vừa đánh tới trước, vẫy mạnh hai cánh tạo ra hai cơn lốc xoáy, đánh thủng hàn khí màu lam đang bao quanh, bay lên lần nữa.
Từ khi phù trận được khởi động đến lúc Chủy Linh bị đánh văng, nói thì lâu nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt.
Một chớp mắt sau khi phát động phù trận, Thạch Mục và Yên La phóng ra, Hắc Đao cùng Hắc Côn đồng thời đánh tới đầu của Cốt Điểu màu xám.
Cốt Điểu màu xám ngưng vỗ cánh, thân thể trầm xuống, lao xuống thẳng tắp, đến khi gần đụng đất mới lại vỗ cánh, cặp sát mặt đất bay đi, khéo léo tránh đòn của Hắc Đao và Hắc Côn.
Yên La thấy Cốt Điểu màu xám thoát vòng vây bay lên trời, liền vỗ cánh chim sau lưng hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo.
Thạch Mục dùng Trụy Tiên Đài thu hồi Chủy Linh cùng Vũ Dạ vừa chạy tới, triển khai một cặp Hỏa Sí (cánh lửa) phóng lên trời, bay sát phía sau.
Dù rằng một cánh bị Chủy Linh đả thương, Cốt Điểu màu xám liên tục thi triển mấy lần bí thuật thiên phú, chuyển tới hai cánh đạo ánh sáng màu bạc nên bay rất nhanh. Dù Yên La và Thạch Mục dùng toàn lực rượt đuổi, nó cũng giữ vững được ba ngày.
Chỉ là với thời gian trôi qua, cánh bị thương của Cốt Điểu tạo ra bất lợi rõ ràng, khoảng cách giữa hai phe ngày càng gần.
Ba ngày sau, Thạch Mục cùng Yên La đuổi theo Cốt Điểu màu xám đến một khu vực đầy núi lửa.
Khi Cốt Điểu màu xám bay đến một miệng núi lửa thật lớn, chuyện lạ xảy ra!
Chỉ nghe một tiếng “Ô.. ô..n..g”, miệng núi lửa phát ra một cỗ hấp lực vô hình, nguyên ngọn núi bất ngờ rung rinh thật mạnh.
Cốt Điểu màu xám và một ít khô lâu ở quanh núi lửa không chống cự nỗi cỗ hấp lực vô hình, bị hút nhanh vào miệng núi lửa.
Thạch Mục và Yên La vốn muốn xông lên, khi thấy cảnh này vội vàng ngừng lại.
Ngọn núi lửa vốn bất động, bất ngờ nhúc nhích quái dị rồi đứng lên sau một tràng “Ầm... ầm” vang dội. Vách đá mặt ngoài vỡ tan, văng tung tóe, tạo ra những khe rãnh hình tròn quấn quanh toàn bộ thân núi.
Âm thanh “hô” vang ra từ những khe rãnh, lửa dấy lên hừng hực cháy lớn, giống những bạo phát bất ngờ thường xuyên.
Ngay khi Thạch Mục cho rằng núi lửa sắp phun trào, một chuyện xảy ra khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Ngọn núi lửa nhúc nhích sau đó uốn éo đứng lên giống như con rắn dài kéo giãn thân thể to lớn, đưa mắt dò xét bên ngoài.
Với sự giãn ra của thân núi, từng tảng, từng tảng đá lớn lăn xuống, để lộ ra một đoạn xương trắng óng ánh.
“Ha ha ha!”
Âm thanh cọ sát giữa các khớp xương vang lên không ngừng, nham thạch trên thân núi đều rơi xuống, lộ ra toàn bộ các đoạn xương óng ánh. Là Cốt Trùng mập mạp có mười tám vòng lửa cháy mạnh, quấn quanh thân.
Cốt Trùng uốn éo thân hình to mập, ngửa mặt lên trời như muốn gào thét nhưng không có âm thanh, cái miệng hình tròn khổng lồ tương ứng với thân hình, bất ngờ phun lên cao vài chục trượng. Một đám bụi núi lửa giống như nhiều điểm hỏa tinh xen lẫn trong sương mù.
Hai mắt của Thạch Mục phóng xuất kim quang, nhìn chăm chú hai cái râu cực lớn của Cốt Trùng, chỉ nháy mắt liền phát hiện trong cái miệng khổng lồ có nhiều vòng răng nhọn màu đen giống như những mỏm núi kim cương. Trong miệng khổng lồ của Cốt Trùng, mới nhìn cũng giống như miệng núi lửa bình thường, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, hỏa diễm lượn lờ.
Thạch Mục bổng nhiên thấy xác của Cốt Điểu màu xám đen đang phập phồng trong nham thạch cuồn cuộn, phần xương cốt chìm trong nham thạch đã bắt đầu biến thành màu đen.
Thạch Mục thầm sợ, bây giờ mới biết, ngọn núi lửa trước kia thật ra là đầu Cốt Trùng khổng lồ, to như núi.
Cốt Trùng dài chừng trăm trượng, không có mắt cùng ngũ quan. Trên mặt là cái miệng tròn, khổng lồ, bên trong là vòng dài gồm răng nhọn vô cùng lớn.
Trên thân Cốt Trùng lửa cháy mạnh cuồn cuộn, nếu không nhìn kỹ quả thật rất giống núi lửa.
Hơn nữa Cốt Trùng trong thời điểm bất động lúc trước, không phát ra chút khí tức nào, vì vậy Thạch Mục cùng Yên La trước đây cũng không phát hiện điểm gì khả nghi.
Lúc này Cốt Trùng thức tỉnh, hỏa diễm bùng tỏa mạnh mẽ khắp người, tản mát một cỗ khí tức kinh khủng. Chỉ là thoạt nhìn, trí tuệ của nó có vẻ còn thấp.
Yên La nhìn Cốt Trùng cực lớn trước mặt, Hồn Hỏa trong mắt chớp sáng, chân bước tới một bước, tay vẫy nhẹ. Vẫn Thiết Đoản Bổng vốn đã trả lại cho Thạch Mục, từ sau lưng Thạch Mục bay vào tay nàng ta.
“Yên La, ngươi muốn làm gì?” Thạch Mục thấy Yên La hành động như thế, biến sắc, kéo cánh tay Yên La lại.
“Ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.” Yên La trả lời một cách lạnh lùng, rút tay ra khỏi tay Thạch Mục nhưng cũng đứng lại.
Yên La rượt theo Cốt Điểu suốt đoạn đường qua, chính vì con chim này ngậm lấy một đoạn xương vốn thuộc về nàng, không nghĩ tới truy đuổi đến đây, tất cả đều bị Cốt Trùng nuốt gọn.
“Cốt Trùng này linh trí không cao thế nhưng thực lực mạnh mẽ. Nếu chúng ta nhảy đại vào miệng của nó, sợ là cửu tử nhất sinh.” Thạch Mục nói.
Yên La không vì thế mà đổi ý.
Theo cảm ứng của ta đối với hỏa diễm thuộc tính, ngọn lẳ trong miệng Cốt Trùng không giống bình thường, dường như còn có dị năng tan rã thần hồn. Cốt Điểu và những khô lâu kia lúc mới bị cắn nuốt, hỏa diễm trong miệng Cốt Trùng xông lên, Hồn Hỏa lập tức tiêu tán. Nếu không, dựa vào thực lực của Cốt Điểu, sẽ không bị cắn nuốt dễ dàng như vậy.” Thạch Mục tiếp tục khuyên.
“Bất kể thế nào, ta nhất định phải đoạt lại đoạn xương của mình.” Yên La lặng im một chút rồi trả lời không tình cảm chút nào.
“Vậy được rồi, nhưng chúng ta cần có kế sách, không thể dùng sức mạnh.” Thạch Mục nghe Yên La nói dứt khoát, đành phải gật đầu bất đắc dĩ.
Hồn hỏa trong mắt Yên La lóe lên, cuối cùng đồng ý.
Ở ngoài xa, cái miệng lớn rộng của Cốt Trùng nhai nhai nuốt nuốt một lúc, Cốt Điểu cùng khô lâu bị ăn sạch, thân hình cực lớn cuộn lại lần nữa trên mặt đất, khí tức trên thân thu lại rất nhanh, hoàn toàn biến mất sau đó.
Thân thể cực lớn nhìn như ngọn núi lửa trầm ổn, vững chải bình thường.
Cốt Trùng tiềm ẩn một khoảng thời gian thì một ánh sáng vàng bất ngờ lóe lên trước mặt nó, một Khô Lâu cao lớn, tay cầm thanh cốt đao màu vàng, từ dưới đất chui lên.
Cốt đao trong tay Khô Lâu cao lớn phát mạnh ánh sáng màu vàng ra ngoài, một đạo đao mang vô cùng lớn hiện ra trên không, mạnh mẽ chém vào cổ Cốt Trùng.
Rắc rắc!
Mặt ngoài xương cổ của Cốt Trùng hiện ra vết nứt, chỉ là đao mang màu vàng cũng hết uy năng, hoàn toàn tan biến.
Cốt Trùng gầm lên giận dữ, đầu lâu to lớn bất chợt ngóc lên, hỏa diễm tỏa mạnh quanh thân.
Chỉ là Khô Lâu cao lớn, sau khi chém một đao, ánh sáng màu vàng lóe ngay trên thân, lần nữa chui xuống đất.
Ầm, ầm, ầm!
Đầu lâu to lớn của Cốt Trùng nhanh như điện, đánh xuống vị trí Khô Lâu cao lớn vừa chui xuống đất, mạnh mẽ đụng vào đất. Lập tức đất rung núi chuyển, một cái hố to hiện ra trên mặt đất, bụi mù bay lượn.
Sau một lúc, nó ngẩng đầu, gầm lên giận dữ.
Cốt Trùng chờ một lúc, Khô Lâu to lớn có vẻ không dám xuất hiện nữa.
Nó phát ra tiếng gầm nhẹ, uốn éo thân hình, trở về địa điểm cũ, lần nữa nằm xuống.
Cốt Trùng vừa nằm xuống, không khí trước mắt hơi gợn sóng, một đôi cốt đao mờ mờ hiện ra, mạnh mẽ đâm vào người Cốt Trùng, tạo vết nứt trên mảnh xương ngực.
Cốt Trùng bổng nổi giận, mạnh mẽ phát hỏa diễm quanh thân, phun ra từng đạo ngọn lửa lớn nhỏ bất thường, biến một vùng chừng hơn mười trượng phạm vi thành biển lửa mênh mông.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh hơi mờ bay ra từ trong biển lửa, nhanh chóng bỏ chạy ra xa, đúng là Chủy Linh, khô lâu trong suốt của Thạch Mục.