Biên: nila32
Ngay lúc này, Thạch Mục nghe có tiếng gió vút lên.
"Tới đúng lúc!"
Hắn không nói thêm, hạ thân rùn xuống cùng lúc cảm giác một đạo gió lạnh bay vụt qua đầu, nhanh như tên bắn.
Thái Đà xuất hiện ở sau lưng, chẳng biết từ lúc nào, thúc giục thân ảnh pháp tướng màu đen, vung trường liêm màu đen đánh tới.
Thấy Thạch Mục tránh thoát, trường liêm màu đen biến đổi phương hướng, chém xuống từ trên cao.
Thạch Mục tựa như không quan tâm, dùng trường côn được bao bọc bởi Hỗn Nguyên Chân Hỏa từ dưới mảnh liệt đánh nghiêng lên vào lưng đối phương.
Rầm!
Kế tiếp, tiếng kêu đau đớn vang lên. Thái Đà bị trực tiếp đánh bay lên giữa không trung, ánh sáng màu xanh ngoài thân rối loạn, gần như muốn tiêu tán.
Sau khi đánh bay Thái Đà, Như Ý Côn thuận thế bay lên, đánh vào trường liêm màu đen hiện cách đỉnh đầu Thạch Mục chưa tới một xích.
Ầm!
Trường liêm màu đen, nguyên bản khí thế như cầu vòng, lúc chạm Hỗn Nguyên Chân Hỏa ở mặt ngoài Như Ý Côn, lại trở nên ôn hòa rồi tiêu tán.
Ngay sau đó, Thạch Mục sử dụng chiêu Viên Nhu Phàn Viên bay vọt lên thật cao giữa không trung. Hai tay thao túng trường côn, xuất chiêu Lưu Tinh Cản Nguyệt. Từng đạo côn ảnh giăng khắp nơi, đồng loạt đánh tới Thái Đà, phát ra âm thanh như mưa rơi ào ạt.
"Rầm" một tiếng!
Ánh sáng màu xanh hộ thể quanh thân Thái Đà lóe lên vài lần, cuối cùng, không chịu đựng được sức mạnh oanh kích, tiêu tán.
Thấy vậy, thân hình Thạch Mục giống như cây cung kéo căng, hơi cong về sau, hai tay nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn, từ sau đến trước, xoay tròn phóng tới. Với chiêu Thương Ưng Cái Đỉnh, hắn liên tục đánh vào giữa bụng Thái Đà.
Động tác như nước chảy mây trôi, đánh liền một mạch chỉ tại hai ba hơi!
"A!"
Thái Đà hét thảm. Thanh âm xương cốt vỡ vụn từ trong cơ thể truyền ra, bụng lõm vào, toàn bộ thân thể cuộn tròn, ngã xuống.
"Ầm" một thanh âm vang lên.
Thân thể Thái Đà nặng nề rớt xuống lôi đài, đá vụn văng tung tóe, máu tươi ùng ục trào ra miệng. Y ngất xỉu.
Dưới đài, chứng kiến cảnh này, mọi người trở nên xôn xao, náo nhiệt.
Chỉ với thời gian nháy con mắt, tình thế đã biến chuyển thành kịch vui. Chỉ một phút trước, Thạch Mục còn bị động, bị khiêu chiến. Trong nháy mắt hắn đánh đối phương đến mức không còn sức chống đỡ!
Trở mình một cái giữa không trung, Thạch Mục vững vàng đáp xuống lôi đài cách Thái Đà không xa, thu hồi áo giáp lân phiến màu vàng bao quanh thân, bình tĩnh nhìn Thái Đà không nhúc nhích trên mặt đất.
Thanh niên mày đỏ phi thân hạ xuống, kiểm tra nhanh tình huống của Thái Đà sau đó tuyên bố Thạch Mục thắng trận.
Âm thanh dưới lôi đài trở nên ồn ào náo nhiệt hơn. Mọi người nhìn Thạch Mục với thần sắc khác nhau.
Thạch Mục chấp tay chào thanh niên mày đỏ, cũng không thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, trực tiếp vác lên vai, nghênh ngang đi về vị trí ba mươi bảy của mình.
Mọi người quanh lôi đài thấy vậy, tiếp tục bàn bạc.
Rất nhiều người cho rằng Thạch Mục cố ý che giấu, vẫn chưa bộc lộ ra thực lực chân thật. Cũng có vài người nhận định thực lực của Thạch Mục kỳ thật không bằng Thái Đà. Trận này có thể thắng là nhờ may mắn.
Thạch Mục, đứng ở đài cao, cảm nhận những đánh giá của mọi người qua ánh mắt của họ, tiếp tục duy trì vẻ mặt thách thức.
Thậm chí trừng mắt nhìn những người bên phải không có ánh mắt hảo ý.
Hắn sở dĩ hành động như vậy, vì vừa rồi tuy thắng trận, nhưng cả thể lực lẫn khí lực đều hao tổn rất nhiều, cần nhanh chóng nghỉ ngơi và điều chỉnh.
Lúc này, âm thanh hưng phấn của Mã Lung truyền đến:
"Thạch đại ca, chúc mừng ngươi lần nữa thủ thắng!"
"A, trận này tỉ lệ đặt cược như thế nào?"
"Không cao như hai trận trước, chỉ một ăn hai, hiện tại Thạch đại ca có tổng cộng năm nghìn bốn trăm cực phẩm Linh Thạch! Còn nữa, ngươi chắc là không thấy khuôn mặt của Triệu Trầm Lôi lúc ngươi thắng trận, còn tệ hơn ăn phải con ruồi. Chỉ sợ những người nghe lời hắn bắt Thái Đà thắng, đều muốn giết hắn."
"Biết rồi. Ngưng đặc cược từ bây giờ."
"Được!"
Ở chiếu bạc cách lôi đài không xa, Mã Lung nhận túi linh thạch do Đoan Mộc Quang đưa ra với lòng chua xót.
Lúc ấy nàng đã do dự, không mang toàn bộ hơn ngàn Cực Phẩm Linh Thạch của mình ra đánh cá, mà chỉ đặt tượng trưng hai trăm cực phẩm Linh Thạch.
Tuy rằng cuối cùng cũng thắng bốn trăm linh thạch, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có cảm giác mất mát không cách nào nói rõ.
Ở trên lôi đài bên trái, Thạch Mục đã sớm thông qua tầm mắt Thải Nhi, thấy rõ tình hình chiếu bạc, khóe miệng hơi cong lên, tâm niệm vừa động, chặt đứt cộng hưởng.
Cùng lúc, sau lưng ba vị hộ pháp trên đài cao, một lão giả lông mày trắng toát, khẽ vuốt lông mi trắng của mình, nhận định:
“Tên đệ tử Thạch Mục này hẳn đã tu luyện nhiều công pháp rèn luyện khí lực, nếu không căn bản không cách nào có thể vận dụng Thông Thiên Côn Pháp thành thạo và khéo léo như thế với cơ thể Nhân tộc.”
“Ha ha, qua hai trận chiến, kẻ này có vẻ còn ẩn giấu thực lực, về sau có thể cho những lão gia hỏa chúng ta một ít ngạc nhiên.” Lão giả râu tóc bạc trắng, da đỏ thẫm, thêm vào.
...
Thạch Mục qua một màn diễn xuất, đã tạo được tác dụng chấn nhiếp cần thiết. Ở mấy cuộc tranh tài kế tiếp không có ai muốn khiêu chiến hắn, khiến hắn có thể nghỉ ngơi tốt một thời gian.
Những tỷ thí tiếp theo đều do đệ tử cũ đọ sức. Có thể song phương đều quen biết đối thủ, chỉ là luận bàn tượng trưng, hơi nguy liền dừng lại. Trình độ tỷ thí đặc sắc giảm mạnh, sinh ý sòng bạc cũng vắng lặng.
Vào thời điểm không khí hiện trường có chút ngột ngạt, một người trong nhóm thượng vị đệ tử đứng dậy. Mắt mọi người sáng lên.
"Đệ tử Triệu Tiễn, tạm ở bài vị thứ chín, muốn khiêu chiến bài vị thứ nhất Long Chiến Dã sư huynh!" Triệu Tiễn vươn người, cao giọng nói.
"Lại có người cả gan khiêu chiến Long Chiến Dã?"
"Hắc hắc, có trò hay để nhìn rồi!"
"Triệu Tiễn đúng là có vài phần thực lực nhưng thắng vài trận đã tự cho mình vô địch sao?"
Triệu Tiễn xuất hiện, khiến chung quanh lôi đài như bùng nổ, lập tức sôi nổi trở lại.
Ở sòng bạc bên kia, chủ trì Đoan Mộc Quang cũng sửng sốt, một chút sau mới hồi phục tinh thần, hưng phấn hét lớn:
"Bắt đầu đặc sắc, cơ hội ngàn năm một thuở, còn không mau tới đặt cược!"
Ánh mắt Thạch Mục rời sòng bạc, thấy Long Chiến Dã, thân hình thẳng, áo bào màu vàng, từ ngoài cùng bên trái đội ngũ, bước tới đối mặt Triệu Tiễn.
"Hơn trăm năm qua, ngươi là người thứ nhất có can đảm khiêu chiến ta." Long Chiến Dã lãnh đạm nói.
"Ta sẽ là người đầu tiên trong hơn trăm năm qua chiến thắng ngươi trên lôi đài này." Triệu Tiễn nhàn nhạt trả lời.
"Hừ! Khẩu khí không nhỏ, để ta lĩnh giáo một chút Cửu Chuyển Huyền Công của ngươi!" Long Chiến Dã hừ lạnh một tiếng.
Vừa dứt câu, kim quang sáng rộ quanh thân, tầng tầng lân phiến màu vàng lớn cỡ ngón tay cái hiện ra, hợp lại thành áo giáp bao trùm khắp người.
Màu vàng lân phiến cùng màu vàng trường bào mười phần tương xứng, làm gia tăng uy áp của sát khí vốn dĩ rất khó che dấu. Thoạt nhìn, Long Chiến Dã trông giống như Kim Giáp Chiến Thần, vô cùng uy nghiêm.
Lân phiến màu vàng vừa che xong thân thể, tay phải của Long Chiến Dã liền xuất ra đại đao đầu rồng Kim Quang Thiềm Diệu.
Một tay nắm chặt Kim Đao đầu rồng nâng dọc lên trước người, tay kia liên tục bấm mấy cái pháp quyết, miệng niệm mấy câu chú ngữ tối nghĩa, rồi đưa sức vào thanh đao.
"NGAO..."
Tiếng rồng ngâm vang lên. Ánh sáng quanh kim đao vặn vẹo một lúc, thân đao dài ra rồi hóa thành con rồng nhỏ màu vàng dài hơn sáu xích.
Bốn chân với móng vuốt màu vàng không ngừng vung vẫy trong không trung, khiến mây cuồn cuộn trôi, uốn lượn đánh tới Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn, sắc mặt không đổi, không xuất ra cự phủ để tiếp chiến, cũng không nhượng bộ né tránh. Y vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Thạch Mục tập trung nhìn từ bên trái lôi đài, phát hiện trong hai đồng tử của Triệu Tiễn đã chuyển sang màu xanh đậm. Hư không trước mặt y bập bềnh một mảnh gợn sóng vô hình.
Đạo ánh sáng dài màu vàng khi xâm nhập vào vùng gợn sóng vô hình, liền đột nhiên trì trệ, giống như bị lập tức đóng băng, treo lơ lửng giữa không trung.
Không chỉ ánh sáng dài màu vàng, ngay cả kim long phía sau Long Chiến Dã cũng cứng đờ, như bị định thân tại chỗ.
Vô số sợi tơ mảnh khảnh màu trắng từ hư không phóng tới, quấn quanh Long Chiến Dã.
Gã cảm thấy toàn thân bị một lực lượng vô hình áp đảo, muốn nhúc nhích ngón tay, cũng khó khăn chưa từng có.
Triệu Tiễn, một tay cầm búa, từng bước đi tới, không đếm xỉa đến khoảng cách, đi vòng bên cạnh ánh sáng dài màu vàng.
Y liếc nhìn kim long, nhưng không hành động dư thừa, tiếp tục bước, đến bên cạnh Long Chiến Dã.
Y lạnh lùng nhìn cổ của Long Chiến Dã, nhấc cự phủ màu tím lên, chém ngang.
Ở dưới lôi đài, mọi người thấy màn này, đều vô cùng kinh ngạc, nhịn không được, phát ra những âm thanh hoảng sợ.
Thanh niên mày đỏ vẫn bình tĩnh đứng ở bên lôi đài, không có ý định ra tay ngăn cản.
Đúng lúc này, kim quang trong đôi mắt Long Chiến Dã phát ra mạnh mẽ. Kim long đang bị giam cầm giữa không trung, đột nhiên chớp mắt, thân hình phóng ra, thoát giam cầm, phun ra một đạo hỏa diễm màu vàng, tấn công thẳng vào giữa lưng của Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn nhíu mày, quay nhanh búa ra sau, khó khăn nghênh chặn đạo hỏa diễm màu vàng. Y bị sức mạnh trùng kích cực lớn của hỏa diễm màu vàng đánh bay ra xa.
Kim long một kích thành công, nhưng không tiếp tục truy kích, uốn cong thân thể trong không trung, bay về với Long Chiến Dã.
Tựa như liều chết, thân thể Long Chiến Dã bốc cháy. Một mảng lớn quang mang màu vàng bắt đầu rời đi.
Kim long nổi giận, gầm lên, uốn éo thân hình, trực tiếp tiến vào trung tâm của vầng kim quang sáng chói.
"Ầm ầm!"
Một loạt tiếng nổ vang vọng trên lôi đài.
Thạch Mục nhìn thấy mảnh kim quang chấn động ầm ầm. Vô số sợi tơ nhỏ màu trắng bị đứt đoạn ra nhiều sợi nhỏ hơn, rồi tan biến trong hư không.
"NGAO..."
Giữa không trung vang lên tiếng rồng ngâm rung động chín tầng trời. Tất cả liền nhìn thấy một con rồng cực lớn màu vàng với kim lân giáp bao phủ khắp người, thận trọng rời xa vùng ánh sáng.
Ngay sau đó, một con bàn long màu vàng dài hơn mười trượng, cũng từ ánh sáng màu vàng uốn lượn bay ra, rồi uốn quanh ở giữa không trung.