Thải Nhi dùng cánh vỗ vỗ ngực mình, nó hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại.
Ngay lúc này, trong đầu Thạch Mục đã bớt đau đớn, thân ảnh hắn nhoáng lên, kéo dàng khoảng cách giữa mình và Hỏa Đồ.
- Triệu Tiển! Sao hắn ta lại ở đây chứ?
Thải Nhi nhìn thấy Triệu Tiển, nó hô lên đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhìn thoáng qua Bạch Hồng đang ở xa xa, nói:
- E rằng hắn tới đây để giết ta đó.
Bởi vì số mệnh của Cửu Chuyển Huyền Công, sớm muộn gì thì giữa hắn và Triệu Tiển chỉ có một người sống sót đến cuối cùng mà thôi.
Ngày đó khi rời khỏi Vũ Nham Tinh, hắn cũng không quá mức cẩn thận, e rằng Bạch Hồng đã bắt gặp nên tiết lộ hành tung của hắn cho Triệu Tiển rồi.
Sắc mặt Thạch Mục không quá dễ nhìn, chỉ một tên Hỏa Đồ đã đủ khiến hắn không rảnh tay đối phó rồi, giờ lại thêm Triệu Tiển, khó càng thêm khó.
- Thạch Mục, ngươi nói không sai! Nếu ngươi tiếp tục trốn ở Vũ Nham Tinh, e rằng ta không thể ra tay với ngươi rồi, nhưng trời cũng muốn giúp ta, ngươi dám rời khỏi Vũ Nham Tinh. Ta chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, ha ha ha!
Triệu Tiển bay tới, muốn liên hợp với Hỏa Đồ bao vây Thạch Mục, miệng hắn bật cười ha hả, đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, ý niệm trong lòng vận chuyển điên cuồng.
Nếu như Chung Tú không có ở đây, kỳ thực hắn cũng không cần phải ở lại đây để đánh sống đánh chết với gã Tiên Tướng này, chẳng qua là một khi hắn rời khỏi, tộc Thiên Phượng sẽ rơi vào tình cảnh xấu.
Vào thời khắc này, một luồng độn quang bay từ đằng xa đến đây, chỉ chớp mắt đã lấp lóe đến gần, thân ảnh một người nữ mặc áo bào màu vàng hiện ra, tay nàng đang cầm một pháp bảo la bàn màu bạc.
- Khởi bẩm Tiên Tướng Hỏa Đồ, thuộc hạ đã tìm được chỗ Bí Cảnh Thiên Phượng rồi, nó nằm ngay trong Phượng Minh Cốc.
Người mặc áo vàng bẩm báo, thanh âm mang theo chút hưng phấn.
- Không ổn rồi! Thạch Minh Chủ, đi mau.
Triệu Chu Minh nghe vậy liền biến sắc, quát lớn.
Hắn vừa dứt lời liền nhanh chóng bay lên, bay thẳng đến chỗ Phượng Minh Cốc.
Thải Nhi nghe vậy, phản ứng nhanh nhất, lập tức vận động hai cánh đuổi sát phía sau, đám người tộc Thiên Phượng còn sót lại cũng hóa thành hào quang chớp động theo sau rối rít.
Thạch Mục thấy thế cũng rút về, tăng tốc theo sau Triệu Chu Minh.
- Muốn chạy đi đâu!
Triệu Tiển thấy thế, hét lớn, Thanh Cương Đằng Mâu trong tay hắn run len, từng ngọn lửa ba màu cháy rừng rực quét tới, hóa thành một vòi rộng cực nóng bay đến chỗ Thạch Mục.
Kim quang trong hai mắt Thạch Mục lóe lên, tay cầm Phiên Thiên Côn quét ngang, biến ảo thành côn ảnh trùng trùng điệp điệp nghênh đón vòi ròng kia.
Vòi rồng cực nóng tiếp xúc với côn ảnh, lập tức hóa thành sóng nhiệt triệt tiêu lẫn nhau.
Triệu Tiển muốn đuổi theo, nhưng lại nghe thấy thanh âm của Hỏa Đồ:
- Để cho bọn họ đi đi.
Triệu Tiển hơi giật mình, hắn nhìn Hỏa Đồ đầy khó hiểu, nhưng động tác trong tay đã ngừng lại.
...
- Thạch Minh Chủ, Niết Bàn Phượng Diễm của tộc ta có liên quan đến nhiều việc hệ trong, nhất định không được để nó rơi vào tay Thiên Đình. Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Thạch Minh Chủ có đồng ý hay không/
Triệu Chu Minh liên tục do dự, vừa phi độn vừa truyền âm cho Thạch Mục.
- Trưởng Lão Chu Minh cứ nói, đừng ngại.
Thạch Mục trả lời.
- Niết Bàn Phượng Diễm nằm ngay trong Thiên Khanh Phượng Minh Cốc, liên kết với một chỗ trong Bí Cảnh, ở đó có một đại trận bảo vệ Bí Cảnh, nếu có thể dẫn dắt Hỏa Đồ đến chỗ đó, có thể tiêu diệt được hắn.
Triệu Chu Minh truyền âm nói ra.
- Ồ, Trưởng Lão Chu Minh cần ta phải làm gì?
Sau khi Thạch Mục nghe xong, nhíu mày hỏi.
- Đại trận này nằm ngay ở cửa ra vào Bí Cảnh, cần bí thuật của tộc Thiên Phượng chúng ta để khởi động. Ta hi vọng Thạch Minh Chủ có thể tiến vào Bí Cảnh làm mồi nhử, dụ dỗ Hỏa Đồ tiến vào trong Thiên Khanh, đến lúc đó ta sẽ đóng kín Bí Cảnh, khởi động đại trận, tru sát hắn trong Thiên Khanh.
- Mồi nhử?
Thạch Mục nghe vậy, hơi ngẩn ra.
- Nếu Thạch Minh Chủ cảm thấy không ổn thỏa, tại hạ sẽ không miễn cưỡng.
Triệu Chu Minh thấy vậy, vội vàng đáp lời.
- Hành động lần này có những nguy hiểm gì, kính xin Trưởng Lão Chu Minh nói rõ một chút.
Lông mày Thạch Mục nhíu lại, nói.
Trong lòng hắn biết rõ, hiện tại người có thể đối phó với Hỏa Đồ chỉ có mỗi mình hắn, bởi thế đối phương mới mong muốn hắn làm mồi nhử, đây là tình thế bắt buộc.
- Nếu như Thạch Minh Chủ không thể tiến vào Bí Cảnh trước lúc Hỏa Đồ đi vào Thiên Khanh, một khi ta khởi động cấm chế, ngươi và Hỏa Đồ đều sẽ bị nhốt ở trong đại trận, đây là một trong những nguy cơ tiềm tại. Mặt khác, trong lúc đại trận đang bao vây giết chết Hỏa Đồ, ta không thể mở ra Bí Cảnh lần nữa, nếu không thì Hỏa Đồ sẽ mượn cơ hội lần này để tiến vào trong Bí Cảnh, vì vậy Thạch Minh Chủ chỉ có thể ở lại trong Bí Cảnh đó một lúc, đây chính là nguy cơ thứ hai.
- Ở trong Bí Cảnh cũng có chỗ nguy hiểm sao?
Thạch Mục hơi bất ngờ, tiếp tục truyền âm hỏi.
- Thạch Minh Chủ không được tiếp xúc với Niết Bàn Thánh Diễm, nếu không sẽ dẫn đến kết cục thân thể lẫn nguyên thần đều bị đốt cháy ra tro.
Triệu Chu Minh truyền âm, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
- Trưởng Lão Chu Minh, rốt cuộc thì Niết Bàn Phượng Diễm này là cái gì?
Thạch Mục hỏi.
- Thực không dám giấu giếm, Niết Bàn Phượng Diễm này chính là ngọn lửa có liên quan đến truyền thừa chí cao của tộc Thiên Phượng, nghe nói đây chính là chân linh Thiên Phượng niết bàn trùng sinh hóa thành, ẩn chứa pháp tắc về lửa huyền ảo của thiên địa, nó cũng đã sinh ra linh thức rồi, vô cùng kỳ diệu phi phàm, vì thế Hỏa Đồ mới ngấp nghé chiếm đoạt nó. Chẳng qua nếu không có tộc trưởng của tộc hay Thánh Nữ đến gần, người đó chắc chắn sẽ bị cắn trả.
- Được, ta đồng ý yêu cầu của ngươi.
Sau khi nghe xong, trong lòng Thạch Mục khẽ động, hắn trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.