Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến thành trắng, ánh mắt sáng vẻ tàn khốc, trong miệng lẩm bẩm thật nhanh.
Trong cơ thể hắn truyền ra một trận nghe ào ào, dường như tiếng động ba đào vậy.
Ầm!
Trên người hắn đột nhiên nổi lên mảng lớn huyết quang, lập tức biến đổi, biến thành huyết sắc hỏa diễm, hừng hực thiêu đốt.
Chính là thiêu đốt tinh huyết, kích phát bí thuật tiềm năng!
Trong đôi mắt Thạch Mục nổi lên một tầng huyết sắc, một cổ lực lượng cuồng bạo từ trên người hắn bộc phát ra.
Quang trụ càng run rẩy kịch liệt hơn, dường như muốn vỡ vụn ngay tức khắc, lồng giam cũng muốn bị ảnh hưởng, lập tức ngưng rơi xuống.
Thạch Mục phát ra một tiếng rống to, 6 cánh tay quơ múa.
Từng đạo kiếm mang côn ảnh xen lẫn huyết quang phóng lên cao, tản ra lực lượng dao động khiếp người, lợi hại rất nhiều so với lúc trước, xuyên thấu Hoàng Vân, đánh vào lồng giam.
Lồng giam run rẩy kịch liệt, ầm ầm vang dội.
Đế lại sợ hãi, một tay nâng lên kháp động pháp quyết, đang định làm gì đấy.
Vào thời điểm này, bóng đen phía sau hắn nhoáng lên, Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục xuất hiện lần nữa.
Hắn vung hai tay lên, phía trên “Đùng đùng” một tiếng, dấy lên hai luồng hỏa diễm đen như mực, tản ra khí tức vô cùng âm lãnh, hư không cũng theo đó mà đông cứng lại, vỗ tới sau lưng đế.
Dường như đế sớm đã liệu đến chuyện này, cũng không xoay người, lam quang phía sau lưng lóe lên, ngưng tụ thành một đạo quang mạc màu xanh lam.
Thân Ngoại Hóa Thân song chưởng đánh lên trên, hai loại quang mang xanh và đen lập lòe đan xen nhau, kịch liệt xung đột.
Quang mạc xanh lam tuy mong manh, nhưng vô cùng chắc chắn, phía trên lam quang lập lòe, nhưng không có mảy may dấu hiệu nát vụn.
- Cút ngay!
Đế hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên nổi lên một tầng kim quang chói mắt.
Hai đạo kiếm khí màu vàng cự đại từ quang mạc xanh lam bắn ra, nhanh chóng chém vào Thân Ngoại Hóa Thân.
Hắc sắc nhân ảnh bất ngờ bị chém thành ba đoạn, bị đánh bay xa ra ngoài.
Đế khinh miệt hừ lạnh, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Thạch Mục, 12 cánh tay tề động, dang muốn làm cái gì.
Lúc này, hư không bên người hắn nhoáng lên, một nhân ảnh toàn thân bị ánh sáng xanh bao phủ bỗng nhiên xuất hiện.
Nhân ảnh tích lưu lưu xoay tròn thật nhanh, ngàn vạn đạo phi kiếm xanh từ người hắn bắn ra, bắn tới đế như mưa vậy, vô cùng nhanh chóng.
- Sư huynh, còn muốn tìm cái chết sao?
Tinh quang trong mắt đế lóe lên, lạnh giọng quát.
Lật Thăng nghiêm nghị, không mảy may trả lời đế.
Đế vung cánh tay lên, trong tiếng nổ trầm đục ầm ầm, xích quang lập lòe trên người, quanh thân nổi lên một hộ tráo hình cầu màu đỏ, phía trên có phù văn màu đỏ giống như một đạo hỏa diễm, che ở toàn thân.
Tích đùng đùng bốp!
Tiếng nổ kim thiết giao kích liên tiếp vang lên, vô số kiếm khí sắc xanh đâm vào vòm hộ tráo hỏa diễm, bắn ra vô số Hỏa tinh chói mắt, vòm hộ tráo đỏ không ngừng chấn động, nhưng chỉ như thế mà thôi, không có dấu hiệu bị đánh nát.
Vòm hộ tráo đỏ lập lòe quang mang, đồng thời phù văn hỏa diễm phía trên cũng phun ra từng ngọn lửa đỏ rực, đánh tới Lật Thăng.
Thân hình Lật Thăng thật linh động, không ngừng biến ảo vị trí, ngọn lửa nhất thời không thể đánh trúng hắn.
Trong mắt đế toát lên vẻ lo lắng, người này vướng chân tiếp theo xuất hiện cái khác vướng tay, cứ trì hoãn xuống, Thạch Mục muốn thoát khỏi rồi.
Hắn chợt cắn răng, không quên tiêu hao chân khí, trong miệng lẩm bẩm, bạch quang thụ mục mi tâm đại thịnh, bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng, nhanh chóng đánh tới Lật Thăng.
Lật Thăng đại biến sắc mặt, né thân hình qua bên cạnh, đồng thời ánh mắt chợt trừng to, hai đạo kiếm ảnh hơi đục mờ từ bên trong phóng ra như điện, trong chớp mắt vượt qua cự ly mấy trăm trượng, đến bên cạnh đế, đồng thời xuyên thấu qua vòm hộ tráo màu đỏ, thoáng như không có gì.
Ầm! Một tiếng vang nặng nề từ đàng xa truyền đến!
Lật Thăng tuy rằng kiệt lực tránh né, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát được, ngực phải bị ánh sáng trắng xuyên thấu.
Nửa người trên của hắn nổ tung, khung xương nội tạng vỡ vụn, máu thịt lại bay tung, cả nửa người phía bên phải biến mất toàn bộ bộ vị, máu tươi trong miệng cuồng phún, toàn thân rơi xuống đất.
Lật Thăng bị chùm tia sáng màu trắng đánh trúng trong nháy mắt, hắn phát ra hai đạo kiếm ảnh mơ hồ cũng nhoáng lên, ngấm chìm vào trong cơ thể đế.
Đế kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm lấy đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ.
Thần Hồn của Lật Thăng công kích vô cùng lợi hại, mặc dù không cách nào gây trọng thương cho hắn, cũng để cho Thần Hồn hắn đại chấn, đau nhức vô cùng, thần trí xuất hiện trong nháy mắt trống không.
Quang trụ quang mang vây khốn Thạch Mục một trận hỗn loạn, vô số phù văn phía trên biến mất, mờ đi không ít.
Thạch Mục mừng rỡ, điên cuồng hét lên một tiếng, toàn thân huyết sắc quang mang lần nữa biến sáng, đánh ra sáu món trọng binh trong tay, đánh tới quang trụ.
Ầm ầm. Một tiếng vang thật lớn!
Quang trụ kịch liệt vặn vẹo run rẩy, nhưng mà cứng cỏi đáng sợ, tuy xem ra phải vỡ vụn ngay lập tức, nhưng mà vẫn kiên trì được.
- Đáng ghét!
Thạch Mục rống giận, cánh tay cuồng vũ, điên cuồng công kích tới quang trụ.
Quang trụ không ngừng vặn vẹo, phía trên lồng giam cũng chấn động vô cùng, nhưng vẫn không vỡ vụn.
Vào thời khắc này, bóng người bên cạnh Thạch Mục chợt nhoáng lên, một thân ảnh màu trắng bạc bỗng nhiên xuất hiện, chính là Yên La.
Trong miệng nàng lẩm bẩm, toàn thân bạo phát ra mảng lớn quang mang màu bạc, vô số phù văn lấp lóe bên trong, trong nháy mắt ngưng tụ thành một ngân sắc pháp trận cự đại, bao phủ chung quanh phạm vi mười mấy dặm.
Quang trụ cự đại cũng bị ngân sắc đại trận bao phủ, quang mang màu bạc của đại trận phảng phất như có sinh mạng vậy, liều mạng trở nên mềm nhũn và bắt đầu động đậy, đè ép thẩm thấu tới bên trong quang trụ.
Bên trong quang trụ ấy ẩn chứa từng cổ cự lực pháp tắc, quang mang của ngân sắc đại trận thẩm thấu vô cùng chậm.