Thỉnh thoảng có từng đợt công kích lướt qua những chiến hạm này, rơi xuống phía dưới Đông Thánh Tinh.
Nếu từ trên cao quan sát, bên dưới đã biến thành biển lửa.
Lúc này, Túc Thăng Chân Nhân vốn im lặng từ lúc khai chiến đến giờ, hiện tại mở miệng nói:
- Mục Điện Chủ, Thân Đồ đạo hữu, đây là kết quả các ngươi muốn phải không?
Thấy Túc Thăng mở miệng, Mục Thiên Tuyệt và Thân Đồ Nam đều khẽ giật mình.
Mục Thiên Tuyệt vẫn cầm kiếm như trước, đứng giữa không trung, lông màu xoắn lại, không nói gì.
- Túc Thăng Chân Nhân, chuyện đã đến bước này, ngươi vẫn không hiểu sao? Nếu không có ngươi ngang ngược bao che, dung túng tên nghịch đồ hành hung người khác, Mục đạo hữu sao phải khổ công như vậy? Ba Đại Thánh Địa chúng ta làm sao đi đến cục diện hôm nay?
Thân Đồ Nam suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Túc Thăng Chân Nhân nghe Thân Đồ Nam nói xong, không mở miệng phản bác, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang cảm ứng tin tức gì đó.
Đúng lúc này, năm tên trưởng lão hộ pháp phía sau lưng Túc Thăng Chân, ngoài trừ yêu tộ hộ pháp, đều đứng đối diện Túc Thăng Chân Nhân, kéo dài khoảng cách với hắn.
Theo sau bốn người kia, hơn phân nửa trưởng lão Thánh giai cũng bay qua.
Hoắc Ngữ Chân nhẹ nhàng chống quải trượng, ngẩng đầu nhìn Túc Thăng Chân Nhân nói:
- Ở gần nhau hơn vạn năm, ngoại trừ lần đó bỏ thêm vài phần tâm tư vào dạy dỗi Bạch Viên, Thánh Chủ bế quan thời gian dài không thèm quan tâm đến sự vụ trong Thánh Địa, hôm nay lại cố chấp khư khư, khiến Thanh Lan Thánh Địa rơi vào tuyệt cảnh, thứ cho lão thân không thể tiếp tục hầu hạ nữa.
Những trưởng lão Thánh giai đang đứng sau lưng Túc Thăng Chân Nhân lập tức kinh hãi, rối rít mở miệng chất vấn:
- Hoắc Hộ Pháp, ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ muốn mưu phản Thanh Lan?
- Các ngươi không nên oán tránh Hoắc Hộ Pháp, gần vạn năm nay, Thánh Chủ không để ý sự vụ tông môn, các ngươi đều thấy rõ. Hiện tại Thanh Lan Thánh Địa không còn huy hoàng, ngày càng xuống dốc, cho dù không có sự việc trước mắt, sớm muộn gì cũng sẽ suy thoái đến tình cảnh này thôi.
Bạch Cập thở dài nói.
Sau khi nghe được những lời này, các trưởng lão Thánh giai đang tức giận cũng trầm mặc, sau đó có không ít người do dự, bay đến bên người bốn vị hộ pháp kia.
- Hừ, ta chỉ biết sinh là ngươi Thanh Lan, chết là quỷ Thanh Lan. Cho dù đánh đến thịt nát xương tan, cũng không làm kẻ tiểu nhân lưỡng lự. Bọn ngươi muốn thuận theo, hay mưu phản, cần gì lấy nhiều lý do như vậy làm gì!
Tên yêu tộc hộ pháp kia trợn mắt, quát to.
- Côn Lô, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi đâu cần phải...
Lời Quan Sơn Hải còn chưa nói xong, đã bị Côn Lô Hộ Pháp quát lớn cắt ngang.
- Câm miệng, vốn ở trong Thánh Địa, ta đã không quen nhìn những thằng như ngươi, quá mức dung túng con nối dõi đời sau không có chừng mực! Hiện tại, quả nhiên ngươi đã lộ ra bộ mặt vô sỉ của mình, đừng nói nhảm nữa.
Côn Lô nổi giận nói.
- Hừ, nếu ngươi muốn chết đến vậy, thế thì cứ yên tâm chết đi.
Quan Sơn Hải nổi đóa, cười lạnh nói.
Đúng lúc này, hai mắt Túc Thăng Chân Nhân mở ra, nói khẽ với Côn Lô:
- Bọn Nam Cung đã đi rồi, ngươi cũng đi theo đi.
Dứt lời, hắn nhanh chóng bước qua từng người, lơ lửng ở trên cao.
- Đệ tử Thanh Lan nghe lệnh, hiện tại tông môn gặp nạn, các người đã giao chiến với quân địch đến lúc này đã vô cùng không dễ. Hôm nay khó thay đổi nghịch cảnh, chi bằng cứ tự mình bỏ đi đi.
Túc Thăng Chân Nhân cao giọng nói với mọi người.
- Cái gì...
- Từng người chạy trốn?
- Thánh Chủ Tôn Thượng, chúng ta vẫn còn sức đánh trận, chúng ta...
Các đệ tử Thanh Lan nhanh chóng bộc phát ra tiếng hô kinh liệt.
- Dụ lệnh của Thánh Chủ, bọn người muốn vi phạm sao? Chấp hành Thánh mệnh!
Sắc mặt Côn Lô ngưng trọng, quát to.
Đúng lúc này, Thân Đồ Nam cười lớn, nói:
- Túc Thăng đạo hữu, việc đã đến nước này, những đệ tử của ngươi giết nhiều người của bọn ta như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ đi được? Mục đạo hữu, ngươi thấy sao?
- Chính xác!
Thanh âm Mục Thiên Tuyệt băng giá.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, hai mươi tên cường giả Thánh giai ở sau lưng đồng loạt điều khiển pháp bảo, đuổi theo Thanh Lan đệ tử chạy trốn.
- Ngươi dám!
Túc Thăng Chân Nhân khẽ quát, khí thế trên người đột nhiên buông ra, hai tay bấm từng cái pháp quyết phức tạp.
Từng cái pháp quyết bay vào không trung, màn trời đen kịt bỗng dưng sáng lên quang mang thanh sắc rộng chừng trăm trượng.
Bên trong ánh sáng màu xanh, vô số phù văn hóa thành vòng tròn bịt kín, giống như một chiếc la bàn, không ngừng chuyển động tròn, phát ra khí tức cổ quái.
Ngay sau đó, hai chiếc sừng cong khổng lồ dần dần xuất hiện từ trong ánh sáng màu xanh.