Biên: nila32
Ngoại hình Hắc Ma nhất tộc thoạt nhìn không khác nhiều so với Nhân tộc, Yêu tộc, bất quá thân thể lại cực kỳ cường tráng, làn da thấp thoáng ẩn hiện đường vân màu đen, dường như là ma văn nào đó, những lúc giơ tay nhấc chân, quanh thân tản ra hắc khí cuồn cuộn.
Song phương giao chiến giao chiến, chém giết lẫn nhau cực kỳ kịch liệt. Vô số đạo pháp lực tỏa hào quang đan xen vào nhau, phát ra những tiếng nổ mạnh, gào thét đinh tai nhức óc không ngừng.
Kịch chiến ở tiền tuyến, thỉnh thoảng có người bị mấy đạo quang mang đánh trúng, thân thể trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ, thậm chí có người bị chặt ra thành nhiều phần, đầu thân tách biệt.
Bên phía Liên minh, hơn mười tàu chiến hạm xếp thành một loạt, tản mát ra hào quang hai màu vàng và trắng bạc.
Chiến hạm phía trước cùng hai bên cửa, thỉnh thoảng bay vụt ra từng đạo cột sáng cực lớn, rơi vào bên trong hắc vụ của Hắc Ma nhất tộc.
Cột sáng uy lực cực lớn, mỗi một đạo cột sáng cực lớn oanh kích xuống, đều có một vài tên Hắc Ma nhất tộc tan thành mây khói, nhất là hai chiếc chiến hạm màu vàng, phun ra đạo đạo kim quang vừa thô vừa to, hầu như đánh xuyên qua hắc vụ của Hắc Ma nhất tộc.
Tuy nhiên, Hắc Ma nhất tộc cũng không hoàn toàn để rơi vào thế bị động, hắc vụ cuồn cuộn lao xuống, chợt phun ra thành từng đám hỏa diễm màu đen, phô thiên cái địa đáp trả lại bên phía liên minh.
Hỏa diễm màu đen thập phần quỷ dị, phàm là bị ngọn lửa dính vào, Linh Khí Pháp bảo lập tức mất đi hào quang, màn sáng hộ thể của võ giả, thuật sĩ cũng căn bản không cách nào chống cự, nhất thời nửa khắc sẽ hóa thành tro.
Tuy nhiên, sau khi phun ra một hơi liên tiếp hơn mười đám hỏa diễm màu đen, hắc vụ rút nhỏ đi rất nhiều và ngừng phun hỏa diễm.
Bên phía Liên minh, chiến hạm vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục bắn ra từng đạo cột sáng vừa thô vừa to, thắng lợi dần nghiêng về phía liên minh.
Đám người Thạch Mục chứng kiến cảnh chiến đấu tanh máu trước mắt, từng người sắc mặt tái nhợt.
"Bành sư huynh, có cần chúng ta tiến lên hỗ trợ không?" Thiếu niên họ Cổ hỏi.
Thực lực song phương cơ bản là cân bằng, nhân số tuy rằng không ít, nhưng mà đại bộ phận đều là Địa giai tu vi, số lượng Thiên Vị Cảnh bất quá chỉ hơn hai trăm người, phe mình nếu có thêm gần trăm Thiên Vị tham chiến, có thể triển khai đại tác dụng.
"Khục! Cổ sư đệ dũng mãnh rất đáng khen, bất quá nơi đây không cần các ngươi ra tay, kịch chiến phía trước bên ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, chúng ta còn phải mau chóng chạy tới cứ điểm Phù Không Thành." Đại hán râu quai nón ho khan một tiếng, nói ra.
Thiếu niên họ Cổ im lặng, không nói gì thêm.
"Ngân Sắc chiến hạm" vượt qua khu vực kịch chiến, tiếp tục hướng về phía trước phi độn mà đi, thanh âm kịch chiến cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng triệt để biến mất.
Tiếp tục đi về phía trước, mảnh vỡ Đại Lục trong tinh không lớn dần lên, kéo dài mấy vạn dặm.
Hơn nữa bên trên dần dần bắt đầu xuất hiện một ít thảm thực vật màu xanh, có nơi thậm chí có núi non sông ngòi, hoa cỏ dã thú, so với Đại Lục bình thường cũng không có quá nhiều sự khác biệt, làm mọi người tấm tắc kêu lạ.
Tầm nửa ngày sau, một tòa Phù Không cứ điểm rộng lớn rốt cuộc xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Cứ điểm nằm trên một mảnh phế tích của Đại Lục, ít nhất cũng có hơn nghìn dặm, trông như một chiếc chiến hạm cực lớn nằm ngang không trung, toàn thân bị một tầng sáng hình tròn gần như vô hình bao phủ.
Xuyên qua tầng sáng này, có thể thấy được cứ điểm ở bên trong với nhiều loại kiến trúc trùng trùng điệp điệp, chiến hạm xuyên thẳng qua tầng sáng, hào quang của trận pháp liên tục lóe lên.
Đủ loại màu cờ trên cứ điểm tung bay, thỉnh thoảng lại có từng đạo độn quang bay lên, ngoài ra còn có một chiếc chiến hạm di chuyển khắp nơi.
Thoạt nhìn cứ điểm cực kỳ bận rộn nhưng rất ngay ngắn và trật tự.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều vô cùng kinh ngạc. Thạch Mục trong lòng cũng cực kỳ rung động, không nghĩ tới vì chống lại Hắc Ma nhất tộc, liên minh ba Đại Thánh Địa lại có thể thiết lập nên một nơi đóng quân quy mô như vậy.
Đúng lúc này, thanh âm của đại hán râu quai nón bỗng vang lên:
"Chư vị sư đệ, đây chính là cứ điểm Phù Không Thành rồi."
Một lát sau, chiến hạm dừng lại tại một bến cảng rộng lớn của Phù Không Thành.
Sau khi đi xuống chiến hạm, một gã nam tử mặc chiến giáp bạc dẫn đám người Thạch đi vào quảng trường rộng lớn hình quạt.
Trên quảng trường đã có gần hai nghìn người với trang phục của các chủng tộc khác nhau, xếp thành hàng chỉnh tề đứng ở đó, ánh mắt tất cả đều sáng ngời mà nhìn về người đứng đầu đội ngũ.
Đó là một lão già tóc bạc người Độc Giác Yêu Tộc, mặc trường bào màu xanh, đứng chắp tay, mặt không biểu tình nhìn đám người Thạch Mục.
Đợi đến lúc đám người Thạch Mục đứng vào hàng ngũ, thanh niên Ngân giáp liền tiến lên phía trước, hướng về phía lão giả tóc bạc, xoay người chắp tay, cực kỳ cung kính thi lễ, nói:
"Thưa Độc Cô trưởng lão, đây là nhóm đệ tử bảo vệ cứ điểm cuối cùng đến thay phiên. Nhóm đệ tử này đến từ Thanh lan Thánh Địa, tổng cộng chín trăm hai mươi mốt người, trong đó Thiên Vị có chín mươi bảy người, Địa giai có tám trăm hai mươi bốn người."
Lão giả tóc bạc nhẹ gật đầu, tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt mọi người.
Một cỗ khí thế vô hình trong nháy mắt liền lan ra, mặc dù không mạnh mẽ nhưng làm mọi người tại đây không dám thở mạnh.
"Thánh giai cường giả!", đồng tử Thạch Mục hơi co lại, trong lòng hơi chấn động.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí nghiêm túc được bao phủ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lão giả tóc bạc thoả mãn gật đầu nói:
"Lão phu là Độc Cô Xuyên sẽ thay trưởng lão trước đây, quản hạt hết thảy sự vụ của cứ điểm. Chắc hẳn lúc đến đây, chư vị đã được nghe nói, lần này Hắc Ma nhất tộc xâm phạm, khí thế hung hăng, ý đồ xâm lấn Tinh Vực chúng ta, tàn sát sinh linh, cướp đoạt tài nguyên. Các ngươi là những tinh anh được ba Đại Thánh Địa phái đến Di Dương Tinh Vực, tự nhiên phải lãnh trách nhiệm xông lên ngăn địch giết ma, bảo vệ tinh vực. Lão phu biết rõ, bên trong các ngươi không thiếu thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), lúc trước ở trong tông môn nhận được nhiều ưu đãi, nhưng nếu như đã đến nơi này, tốt nhất thu liễm lại cho ta, cho dù là hậu duệ Thánh chủ, đến nơi này cũng phải nghe theo sự an bài của liên minh, nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh, nếu không sẽ bị xử trí nghiêm hình, nếu có người lâm trận lùi bước, giết chết bất luận tội!"
Độc Cô Xuyên vừa nói dứt lời khí thế trên người đột nhiên biến đổi, một cỗ sát khí đậm đặc cùng mùi máu tanh lập tức toát ra, hướng về chúng đệ tử quét qua.
Trong các nhóm đệ tử lập tức xảy ra một hồi xao động, không ít đệ tử đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Thạch Mục vốn đã có kinh nghiệm sát trận, ở trong Huyễn Ma Đạo cũng nhận thức qua núi thây biển máu, đối với khí tức xơ xác tiêu điều, lạnh thấu xương, tự nhiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, thần sắc như thường không chút thay đổi.
"Sau khi tiến vào cứ điểm, lệnh bài tông môn của các ngươi tạm thời không dùng, mỗi người đến chỗ liên minh thống nhất nhận Chiến Minh lệnh, đó chính là thẻ bài chứng minh thân phận của các ngươi trong liên minh. Sau này nếu có nhiệm vụ, cũng sẽ thông qua vật đó để truyền tin, mà các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đạt được công huân cũng sẽ ghi chép vào trong đó. Trước tiên, các ngươi cần phải làm là đăng ký danh sách." Độc Cô Xuyên tiếp tục cao giọng nói ra.
Dứt lời, chung quanh đi ra không ít nam tử ngân giáp, mỗi người trong tay đều nắm lấy một cuốn sổ dài mảnh hình ngọc giản xâu chuỗi thành sách ngọc, tay kia cầm một chiếc bút ngọc đợi đám người Thạch Mục đi lên đăng ký.
Độc Cô Xuyên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt băn khoăn nhìn xung quanh.
Nửa ngày sau, Thạch Mục nhìn sách ngọc trước mắt mình, hào quang lóe lên bao quanh ngón tay ngưng ra một giọt máu đỏ thẫm rơi lên trên sách ngọc.
Chỉ thấy một căn ngọc giản ở chính giữa sách ngọc tỏa ra hào quang sáng ngời, bên trên liền nổi lên tên Thạch Mục cùng tu vi hiện tại.
Nam tử ngân giáp lấy ra một lệnh bài tay bằng bàn tay, đưa cho Thạch Mục.
So với lệnh bài ngân sắc của đệ tử Địa giai, lệnh bài của Thạch Mục, đệ tử Thiên vị, có màu ánh kim.
Thạch Mục cúi đầu nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay mình, phát hiện vật ấy tuy là màu vàng, nhưng không phải là kim chúc, chất liệu cũng không phải là đá, cũng không phải là ngọc, chạm vào tay cảm giác thập phần ôn nhuận, bên trong tựa hồ có từng trận Linh lực lưu chuyển.
Mặt trước của lệnh bài có tạo hình chân vạc, khắc ba loại đồ án, một trong số đó đại biểu cho Thanh lan Thánh Địa - Thanh Diệp đồ án, mà mặt sau lệnh bài, khắc một chuỗi con số cùng với tên của Thạch Mục – 317021
Không lâu sau, mọi người đăng ký với nam tử ngân giáp xong bèn lui lại về chỗ của mình, thanh âm Độc Cô Xuyên lần nữa vang lên:
"Con số trên lệnh bài, chính là đánh số nơi ở của các ngươi. Nếu không còn vấn đề gì khác, các ngươi mang theo lệnh bài đi tới doanh trại ở quảng trường phía Tây, lên trên núi tìm kiếm động phủ tạm thời rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường, các ngươi liền chính thức bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ."
Mọi người ở đây trong lòng dù có ngàn vạn nghi vấn, lúc này trong nhất thời cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu, chần chờ hồi lâu cũng không có người nào đặt câu hỏi, vì vậy Độc Cô Xuyên trưởng lão ra lệnh giải tán.
Trên quảng trường hào quang sáng rõ, mấy nghìn đạo quang hoa của Linh Khí phi hành phát ra, ở giữa không trung hóa thành những đường cầu vồng màu sắc rực rỡ như nước lũ, hướng về quảng trường phía Tây bay đi.
Thạch Mục ngước nhìn trời, bàn tay vung lên, cũng tế ra linh vũ phi xa, hóa thành một đạo độn quang rời đi.
Thời gian chưa đến nửa chén trà, hắn liền đi tới một tòa Phù Không ở trên một ngọn núi lơ lửng giữa không trung.
Ngọn núi lơ lửng trên bầu trời lóe lên từng vòng phù văn màu vàng cực lớn, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, bên trên thấp thoáng có bóng cây cối, Lục âm vờn quanh, từng cái động phủ tạm thời được tạo ra rải rác ở giữa ngọn núi.
Bên ngoài ngọn núi, bị một tầng gợn hào quang nhu hòa bao quanh, ở trên thỉnh thoảng có từng trận Linh lực chấn động truyền đến.
Thạch Mục biết rõ, đây là một loại cấm chế pháp trận phòng ngự tương đối lợi hại, ngoại trừ màn sáng bên ngoài Phù Không cứ điểm, rất nhiều địa phương trọng yếu, đều bố trí pháp trận loại này.
Lúc này, Thạch Mục cầm lệnh bài kim sắc, đại biểu cho thân phận của hắn, trên tay đột nhiên truyền đến một hồi cảm giác ấm áp, hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên lệnh bài lưu quang óng ánh, hiện ra một cái phù văn pháp trận cỡ nhỏ.
Thạch Mục nắm lệnh bài trên tay liền đi xuyên qua màn sáng pháp trận trước mắt.
Hạ xuống vị trí sườn núi, Thạch Mục nhìn một chút động phủ được đánh số nơi đây, liền phát hiện cơ bản có trên một vạn tám nghìn động phủ, mà càng lên cao đánh số càng lớn, động phủ của hắn ở vị trí chếch lên phía trên sườn núi.
Vì vậy, trên người Thạch Mục lóe lên hào quang, cả người lơ lửng bay lên, chuẩn bị bay về phía đỉnh núi.
"Thạch huynh."
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc bên dưới truyền đến, hắn vội vàng quay đầu hướng phía dưới nhìn lại, chỉ thấy Thanh Trường Thiên bộ mặt vui vẻ hướng hắn vẫy tay, mà đứng bên cạnh hắn là một nam tử gầy gò, trông khá bình thường, mặc giáp màu xanh.
Thạch Mục thấy vậy, từ giữa không trung hạ xuống, lại gần hai người kia.