- Diệu Không đạo hữu, thủy hỏa tiên tinh đối với tại hạ rất là trọng yếu, tại hạ cần ly khai một chút.
Thạch Mục có chút áy náy nói với Diệu Không hòa thượng.
- Nếu hiện giờ Cửu Thủ Thao Thiết không có ở không gian này, ta và ngươi cách xa một chút cũng không sao, phân biệt tìm cửa vào không gian có vẻ nhanh hơn.
Diệu Không hòa thượng rộng lượng nói.
- Vậy thì đa tạ Diệu Không đạo hữu thông cảm rồi, tại hạ tìm được thủy hỏa tiên tinh, lập tức bắt tay vào tìm tòi cửa vào không gian kia.
Thạch Mục thần sắc nghiêm nghị, bảo đảm.
Diệu Không hòa thượng mỉm cười.
Hai người nhanh chóng phân tán ra, mỗi người phi độn theo một hướng.
Ngàn dặm ngoài khe núi, hai đạo độn quang từ trên trời đáp xuống, rơi trên mặt đất, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục và Thủy Linh Tử, Thái Nhi vẫn lười biếng đứng trên vai Thạch Mục, nhưng trong mắt tràn đầy hưng phấn, chiếu lấp lánh.
Nơi đáy khe núi này bình thường không có gì lạ, duy nhất đặc biệt chính là một sơn động, tối đen không biết đi thông tới chỗ nào.
Một cổ sương mù màu trắng từ trong sơn động chậm rãi bay ra, không phải hơi nước, sương khói tầm thường, hơn nữa sau khi bay ra khỏi sơn động cũng ngưng tụ mà không tiêu tan, tản ra một cổ khí tức quỷ dị.
- Chính là chỗ này? Sao ta đây không thấy một chút bóng dáng nào của tiên tinh?
Trong mắt Thái Nhi xuyên thấu qua hai đạo kỳ quang, nhìn một hồi lâu sâu trong sơn động, quay đầu nhìn Thủy Linh Tử, ngữ khí không thân thiện hỏi.
Tuy đã cùng chung sống hơn trăm năm, nhưng Thái Nhi vẫn luôn luôn nhìn Thủy Linh Tử bằng ánh mắt không vừa ý một cách khó hiểu.
Thủy Linh Tử hừ một tiếng, bộc lộ ý khinh miệt qua lời nói, lại không mảy may trả lời câu hỏi của Thái Nhi.
Thái Nhi giận dữ, đang định lên tiếng.
- Là được rồi, đừng làm rộn nữa, chuyện chính quan trọng hơn.
Thạch Mục nhíu mày, trầm giọng nói.
Thạch Mục lên tiếng, Thái Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Linh Tử, ngậm miệng lại.
Thạch Mục nhìn sương mù màu trắng, phất tay phát ra một mảnh hoàng mang, bọc lại một mảnh sương mù nhỏ, kéo đến trước người mình.
Sương mù màu trắng tả xung hữu đột trong hoàng mang, giống như vật còn sống vậy.
Thạch Mục vô cùng kinh ngạc, trong hoàng mang, sương mù màu trắng đụng phải nơi đâu, hoàng mang nơi đó liền tiêu tán một chút, nhưng tốc độ rất chậm.
- Hóa Linh Chi Khí!
Hắn chợt động lòng, lập tức nhớ lại lịch sương trắng quỷ dị, kinh ngạc nói.
- Hóa Linh Chi Khí? Cái gì đó? Một loại nguyên khí đặc thù sao?
Thái Nhi ngẹo đầu hỏi.
- Có thể nói là một loại nguyên khí, nhưng tác dụng của nó rất đặc thù, có thể khiến cho gần như tất cả linh lực thuộc chúc tính tự động tiêu tán, là một vật rất đặc thù.
Thạch Mục nói.
Chất khí này vô cùng hiếm thấy tại các đại tinh vực, chỉ có một số tinh cầu bên bờ vực tan vỡ, hoặc là bí cảnh không gian tình cờ mới có thể sinh ra một ít, Thạch Mục chưa từng thấy qua vật thật, chỉ biết qua điển tịch ghi lại, không ngờ lại gặp được trong bí cảnh nơi này rồi.
Bí cảnh Tu La Chi Tâm này thật đúng là bao hàm toàn diện, thứ gì cũng có.
- Còn có loại nguyên khí này, đây chẳng phải là tất cả người tu luyện vừa đụng đến vật này liền xong đời rồi, chúng ta mau tránh xa một chút.
Thái Nhi hú lên quái dị, lo lắng nói.
- Cũng không nhất định như vậy, Hóa Linh Chi Khí mặc dù là vật đại uy hiếp đối với người tu luyện, chỉ đối với người có tu vi hơi thấp mà thôi, tu vi đạt đến Thần cảnh, tuy rằng vẫn bị Hóa Linh Chi Khí làm ảnh hưởng, nhưng chỉ cần Hóa Linh Chi Khí không nhiều lắm, bình thường đều không gây trở ngại quá lớn.
Thạch Mục nói.
- Như vậy a, vậy thì tốt.
Thái Nhi nhẹ nhàng thở ra.
- Nói chuyện phiếm đủ rồi, đi nhanh đi.
Thủy Linh Tử lên tiếng, thân hình chợt bắn ra, ngấm chìm vào sơn động.
Ánh mắt Thạch Mục nhất động, cũng bay vụt vào.
Cửa vào sơn động không lớn, chỉ cao bằng đầu người, nhưng càng đi vào, không gian càng rộng, đi vào chừng trăm trượng, cũng đã cao bốn năm trượng, nhưng lại không ngừng lớn hơn, sơn động cũng bắt đầu hướng dọc sâu xuống đất.
Càng xâm nhập, Hóa Linh Chi Khí trong thông đạo càng nhiều hơn.
Chút Hóa Linh Chi Khí kia, đương nhiên Thạch Mục không xem quan trọng, không do dự chút nào phi độn tiến lên.
Gần 15" sau, sơn động thông đạo cuối cùng đã tới, lúc này đã xâm nhập trong lòng đất hơn trăm dặm, một hang động trong lòng đất to mười mấy trượng, xuất hiện trước mặt hai người.
Đỉnh hang động là từng măng đá dựng ngược, bề mặt ngưng kết một tầng màu trắng gì đó trông như băng tinh, chiếu lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ hang động.
Phía dưới hang động, có một con sông ngầm chảy qua lòng đất.
Rào rào!
Dòng nước sông ngầm khá mãnh liệt, phát ra một loạt tiếng động ba đào.
Nước sông tản ra khí tức âm hàn rét thấu xương, nước sông bày biện ra màu xám trắng, thỉnh thoảng có từng luồng sương mù màu trắng từ trong sông ngầm bốc lên, chính là Hóa Linh Chi Khí.
Một cổ dao động kỳ lạ tràn ngập toàn bộ hang động, mấy người Thạch Mục đứng đó, chân khí trong cơ thể bị cổ ba động này ảnh hưởng, mơ hồ có chút tiêu tán, nhưng với tu vi của ba người, hơi vận công, liền hóa giải cổ lực lượng này.
Không cảm giác được chút linh khi nào ở hang động trong lòng đất, hiển nhiên sớm bị hóa giải sạch sẽ rồi.
- Đây là Hóa Linh Chi Thủy!