- Chuyện này ngươi cứ yên tâm, Thiên Đình đối đãi không bạc với những bộ tộc quy thuận. Không phải Lam Tinh Nhất Tộc ngươi rất giỏi luyện chế trận kỳ trận bàn sao? Chỉ cần các ngươi dâng lên tài nguyên phong phú đầy đủ, đến lúc đó các loại “luyện khí bí kíp” ngươi muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Lam Tinh Nhất Tộc các ngươi mếu muốn trở thành đệ nhất đại tộc trong Thiên Hà Tinh Vực thì cũng là chuyện nằm trong tầm tay!.
Ngự Huy thần tướng vừa cười vừa nói.
Lam Thần nghe vậy, trên mặt lại càng thêm vui mừng, càng không ngừng khen ngợi, ton hót tên Ngự Huy thần tướng kia.
Hai người bọn họ mãi mê nói chuyện không ai chú ý đến một nơi căn nguyên của trận pháp nằm ở góc Tây Bắc bên ngoài đại điện đang có một bóng đen lóe hiện ra. Đó chính là phân thân của Thạch Mục.
Thì ra trước đó An Hoa nói đến trận pháp phòng ngự của Viêm Hổ Nhất Tộc và tình hình của Lam Tinh Nhất Tộc thì trong lòng Thạch Mục đã sớm có cảnh giác. Tuy rằng chưa xác nhận chắc chắn Lam Tinh Nhất Tộc lòng mang dã tâm nhưng tinh thần cảnh giác cũng không giảm xuống, đã sớm để lại phân thân của mình ở bên ngoài phòng hờ.
Phân thân của Thạch Mục đứng ở góc Tây Bắc của đại điện, cúi đầu nhìn xuống mặt đất liền thấy ở đó có bùn đất mới, chôn lộ ra ngoài một nửa “hắc sắc thạch tượng”, lúc này đang óng ánh hắc quang.
Ánh mắt hắn ngưng lại, cổ tay xoay một cái, thanh “huyết sắc tàn kiếm” lập tức hiện ra trong tay hắn.
Cánh tay hắn vừa nhấc lên, trên thân kiếm liền cuồn cuộn ma khí, huyết quang rực sáng giống như từ bên trong phóng thích ra một con tuyệt thế hung vật.
Hắn vung mũi kiếm chỉ xuống, một đạo ma khí cuồn cuộn tuôn ra, mạnh mẽ chém vào “hắc sắc thạch tượng” kia.
Lúc này, bên trong chính điện, tình hình hỗn loạn vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, người của Viêm Hổ Tộc và người của những tiểu tộc lân cận đến tham gia thọ yến của An Dật Sơn sớm đã loạn tung tùng phèo. Cả đám không thể làm gì để thoát khỏi, gần như là chỉ đang ngồi chờ chết mà thôi.
- Chuẩn bị xong chưa?
Thạch Mục kéo An Hoa qua, hỏi.
- Cái gì?
An Hoa lúc này tinh thần cũng khá kinh hoàng, nhất thời không rõ Thạch Mục nói chuyện gì, mù mờ hỏi.
An Hoa vừa dứt lời liền thấy ở phía Tây Bắc của đại điện truyền đên một tiếng vang “ầm ầm” cực lớn, một trận khói bụi cuồn cuộn bay lên, dần lộ ra một lỗ hổng rất lớn.
- Chính là lúc này, đi!
Thạch Mục nói nhỏ, kéo theo An Hoa thoắt cái thông qua lổ thủng xông ra ngoài điện.
Bên trong đại điện mọi người biểu hiện trước tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mới tỉnh ngộ ra, nháo nhác chen nhau chạy qua lổ thủng để ra ngoài.
Hai tên Lam Thần và Ngự Huy hãy còn đang mãi mê tâng bốc nhau, bỗng nhiên cảm nhận được bên dưới xảy ra biến cố, liền vô cùng ngạc nhiên dời mắt nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Thạch Mục và An Hoa từ trong đại điện bay ra.
- Đây …..đây sao có thể, trận pháp sao có thể bị phá rồi?
Lam Thần một mặt biểu hiện không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc nói.
- Là tên tiểu tử kia làm đó.
Ngự Huy thần tướng hai ngón tay cùng nhau chỉ sang phân thân của Thạch Mục, lạnh giọng nói.
- Không đúng, tên tiểu tử đó không phải là người của Viêm Hổ Tộc!
Lam Thần ánh mắt ngưng lại, mở miệng nói.
- Hừ, không cần biết hắn là ai, dám to gan phá hoại chuyện tốt của ta, nhất định phải giết chết không tha.
Nói xong, cả người Ngự Huy thần tướng cử động, phi thẳng xuống bổ vào phân thân của Thạch Mục.
Phân thân của Thạch Mục ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngự Huy thần tướng một cái, không chần chờ chút nào mà nhấc ngay “huyết sắc tàn kiếm” trong tay lên, ma khí trên người cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp xông thẳng lên đánh nhau với Ngự Huy thần tướng.
Lam Thần thấy vậy, trên người hào quang tỏa sáng, cũng theo sau Ngự Huy thần tướng tấn công xuống dưới. Có điều mục tiêu của hắn không phải là phân thân của Thạch Mục mà là An Hoa.
An Hoa sớm đã hận thấu xương tủy Lam Tinh Nhất Tộc, nhìn thấy Lam Thần đánh xuống phía mình, cả người liền giương ra như muốn xông lên nghênh chiến. Nhưng lúc này bên cạnh hắn bỗng nhiên có một cánh tay giơ ra trước, ngăn cản hắn.
- Chiến trường của ngươi không phải ở đây, lập tức đi tập hợp, chỉnh đốn lại tộc chúng phản công. Ở đây cứ để ta lo.
Thạch Mục nói.
- Công tử…..
An Hoa có hơi do dự nói.
- Đi đi, bây giờ tộc chúng của Viêm Hổ Nhất Tộc như rồng mất đầu, nếu như ngươi không tập hợp chỉnh đốn lại bọn họ để đánh trả thì dù ngươi có giết được Lam Thần, Viêm Hổ Nhất Tộc cũng đã bị tàn sát gần như hết sạch, lúc đó chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Thạch Mục nói nhanh.
- Ân đức của công tử, An Hoa khắc cốt ghi tâm.
Nói xong, An Hoa xoay mình đuổi tới chiến trường trong tộc.
Lam Thần thấy vậy, nhíu mày đuổi theo An Hoa.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp hạ xuống thì một hình bóng sáng lên xuất hiện trước người Lam Thần.
- Bọn chuột nhắt muốn chết!
Lam Thần tức giận gầm quát.
Trên người Thạch Mục lúc này khí tức chỉ ở Thánh Giai sơ kỳ, còn Lam Thần công lực đã là Thánh Giai đỉnh cao.
Thạch Mục rong miệng hừ lạnh một tiếng, trên người hào quang tỏa sáng, diện mạo bắt đầu thay đổi và rất nhanh sau đó đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, hơn nuwac khí tức của hắn cũng liên tục tăng lên cho đến khi đạt tới mức Thánh Giai đỉnh cao.
Ánh mắt của Lam Thần nhìn thấy như vậy, miệng há hốc ra, sắc mặt thay đổi vô cùng đặc sắc.
- Sao….sao có thể? Ngươi rút cuộc là kẻ nào?
Lam Thần lắp bắp nói.
Thạch Mục nghe xong không trả lời hắn, cổ tay xoay một cái, một trận kim quang sáng lên, “Như Ý Tân Thiết Côn” bất ngờ xuất hiện trong tay hắn.
- Chịu chết đi.
Thạch Mục lạnh lùng quát một tiếng, sau lưng “hắc bạch song dực” bất ngờ giương lên vẽ ra một chuỗi hư ảnh liên tục lơ lửng trên không trung, bất ngờ đánh úp về phía Lam Thần.
Lam Thần kinh ngạc trong lòng, không dám chậm chạp một tí ti nào, lập tức bay nhanh tay bắt đầu bấm pháp quyết.
Trên người Lam Thần hào quang tỏa sáng, bỗng nhiên từ trong cơ thể bay ra một đạo “hắc thiết kỳ bàn” hình vuông rơi xuống phía dưới người hắn.
Thạch Mục cảm thấy dưới người điểu quang lóe sáng, nhìn thấy “hắc thiết kỳ bàn” hình vuông kia đang vừa nhanh vừa lớn bay đến bao phủ toàn bộ mọi thứ trong phạm vi mười trượng dưới chân hắn.
- Lên!
Lam Thần trong miệng hét lớn một tiếng.
“Hắc thiết kỳ bàn” hình vuông kia lập tức nhanh chóng nổi lên áp sát vào Thạch Mục.