Vị trí phía dưới chỗ hai người là Chuyên Vũ, Thích Vô Nhai, Vân Lý, cùng với hai gã cường giả Thần Cảnh Hắc Ma Tộc khác, đều lần lượt ngồi thành hàng.
Ở đối diện những người này, bên phải đại điện, rất gần với chỗ chủ vị, có vài cường giả Thần Cảnh mặc trường bào màu xanh đang ngồi. Đó chính là một đám trưởng lão Thần Cảnh của thánh địa Thanh Lan. Trong đó liền có Hà Hoa trưởng lão và Nam Cung trưởng lão chính là người Thạch Mục quen biết. Mà ở bên cạnh những người này, lại là Sùng Ngô và một đám yêu tướng.
Về phần tộc trưởng tiểu tộc và các cường giả Thần Cảnh khác, lại phân ngồi ở mấy tộc phía sau, tụ tập dưới một mái nhà, chiếm đầy toàn bộ đại điện.
Trong đại điện, cường giả các tộc, mỗi người đều có nguồn gốc lai lịch. Không ít người trong số bọn họ còn là người quen cũ, quen biết đã nhiều năm. Lúc này bọn họ đều đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Năm đó, thời điểm Sùng Ngô đi theo Bạch Viên Lão Tổ, đã quen biết với đám người đại trưởng lão. Lúc này hắn cũng đang nghiêng người, trò chuyện cùng với nhị trưởng lão Bạch Tàng đang ngồi ở phía sau hắn.
Lúc này, bầu không khí bên trong đại điện có chút kỳ lạ. Gần như tất cả mọi người đang trò chuyện với nhau, lại đều cố gắng hết sức nhỏ giọng. Khiến cho trong điện vừa có sự khẩn trương nghiêm túc và trang trọng khi đại chiến sắp tới, lại có sự vui sướng náo nhiệt khi gặp lại bạn thân lâu ngày cách xa.
Thải Nhi luôn luôn thích náo nhiệt, lúc này lại thành thật đứng ở trên đầu vai Thạch Mục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò khô ở trong tay của Minh La, thỉnh thoảng lại khép mở mỏ.
- Các vị.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua phía trong đại điện, mở miệng nói.
Mọi người nghe tiếng, lập tức dừng nói chuyện. Mỗi người đưa mắt nhìn lại, tập trung về phía ba người Thạch Mục.
- Làm sao vậy, Thạch Mục ca ca?
Minh La tính tình trẻ con, tùy tiện kêu lên.
Yên La nghe vậy, chân mày thoáng nhíu lại nhìn nàng một cái.
Minh La lập tức ngượng ngùng thè lưỡi, không lên tiếng nữa. Ngay cả thịt khô trong tay cũng đều thành thật thu vào.
Thạch Mục thấy thế, mỉm cười, mở miệng nói:
- Hôm nay triệu tập các vị đến đây, là có một việc chuyện quan trọng, muốn thương lượng cùng mọi người.
- Minh chủ, có phải là cùng Thiên Đình quyết chiến hay không?
Triệu Chu Minh trưởng lão của Thiên Phượng Tộc mở miệng hỏi.
Trên thực tế, trong đại điện có rất nhiều người có ý tưởng này. Dù sao hiện tại trên Vũ Nham Tinh tập kết một nhóm chiến lực cường đại như vậy. Nhìn thế nào cũng giống như đã chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng.
- Nói vậy các vị đều biết. Mấy tinh vực tinh vực Thiên Hà chúng ta gần đây đều đã bị Thiên Đình chiếm đoạt. Hiện tại tinh vực Thiên Hà chúng ta đã thành thế đơn độc, hoàn toàn bị Thiên Đình cô lập bao vây chặt chẽ.
Thạch Mục nói.
Mọi người nghe vậy, thần sắc đều buồn bã. Hiển nhiên mọi người cũng đều đã hiểu rõ về điều này.
- Thiên Đình mất, tâm ta chưa chết. Chúng ta tất có một trận đánh.
An Hoa trầm giọng nói.
- Hiện tại chúng ta tập kết chiến lực, không bằng chủ động xuất kích, đánh lên Thiên Đình đi thôi!
Theo đó, giọng nói hữu lực của Phương Trăn liền vang lên.
Hai người bọn họ vừa nói ra lời, các tộc khác đều hưởng ứng. Trong lúc nhất thời, ý chí chiến đấu của mọi người đều được kích phát.
- Chỉ có điều, vào nửa tháng trước, lại phát sinh một chuyện lạ. Đế Quan đột nhiên lệnh cho sứ giả, nói muốn cùng chúng ta hoà đàm.
Lúc này, Thạch Mục lại chuyển đề tài câu chuyện, bỗng nhiên nói.
- Cái gì?
- Hoà đàm? Kiên quyết không thể!
Triệu Chu Minh trước nói.
Thiên Phượng Nhất Tộc gần như bị Thiên Đình diệt tộc. Lúc này nói hoà giải, hắn tất nhiên là người đầu tiên không đáp ứng.
- Cùng Thiên Đình hoà đàm? Trăm triệu lần không thể!
- Đã có bao nhiêu anh linh tiền bối uổng mạng không tan. Chúng ta thề sống chết không thỏa hiệp cùng Thiên Đình!
- Đúng, tuyệt không thỏa hiệp. Tử chiến tới cùng!
Theo sát phía sau, tộc trưởng Yêu tộc Thiên Hà và đám yêu tướng của Sùng Ngô đều không đồng ý hòa đàm. Trong đại điện nhất thời trở nên ầm ĩ.
- Thạch minh chủ, người của Thiên Đình tuyệt đối không thể tin. Ngàn vạn lần không thể đáp ứng cùng hoà đàm.
Lục Quỳ Chung cũng nhíu mày nói.
- Thạch minh chủ...
Thạch Mục thấy tình cảm mọi người đều xúc động. Hắn trầm mặc nghe xong mọi người nói, sau đó giơ hai tay lên ở trước người ép xuống, ra hiệu mọi người bình tĩnh một chút, không nên nóng vội. Sau đó hắn mới mở miệng nói:
- Trong năm tháng rất dài cho tới nay, Thiên Đình không ngừng xâm nhập các tinh vực lớn, các tộc người, ma, yêu đều bị hắn sát hại. Các tinh vực Di Dương, Hắc Ma, Thiên Hà đều bị hắn quấy nhiễu. Bất kỳ chỗ nào có phản kháng, đều bị hắn trấn áp một cách tàn nhẫn. Một khi chống đỡ thất bại, tất nhiên sẽ chịu tai ương bị diệt tộc hủy tinh vực, khiến cho hàng vạn sinh linh trôi giạt khắp nơi. Mối huyết thù Di Thiên như vậy, Thạch Mục làm sao có thể quên mất. Sao dám cùng hoà đàm?
Mọi người nghe vậy, tiếng ầm ĩ nhất thời giảm bớt xuống, tập trung tinh thần nghe Thạch Mục tiếp tục nói.
- Hơn ngàn năm trước, tộc trưởng Bạch Công đời trước từng dẫn đầu Yêu tộc Thiên Hà vùng lên chống lại, không ngừng lấy tự bạo để trả giá, vì tranh thủ cơ hội cho toàn bộ tinh vực đại thế giới này có nghìn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, mới khiến cho chúng ta có thể một lần nữa tích góp lực lượng. Hiện tại thời cơ đã tới. Thù mới thù cũ tất nhiên phải cùng Thiên Đình thanh toán một lượt. Vì những sinh linh đã uổng mạng trên thế giới tinh vực, vì đông đảo anh linh Bách tộc đã chết trận, vì tộc trưởng Bạch Công và một đám các tiên trước kia, chúng ta thề phải xông lên Thiên Đình, giết sạch vạn tiên!
Thạch Mục cao giọng nói.
Tiếng hắn vang vọng giống như tiếng chuông, lời nói ra lại khiến tâm thần mọi người kích động, ý chí chiến đấu tăng cao.
- Xông lên Thiên Đình, giết sạch vạn tiên!
Mọi người cùng kêu lên quát.
Các thủ lĩnh ban đầu còn có chút lo lắng Thạch Mục chủ hòa, nhất thời cũng yên lòng. Bên trong đại điện nghị sự, trong lúc nhất thời sĩ khí đại chấn.