Nhìn Tây Môn Tuyết, trong lòng Thạch Mục chẳng biết tại sao, không ngờ lại có chút nội tình khẩn trương.
Nếu như đối mặt địch nhân, cho dù là mười tên Thần cảnh hậu kỳ, thậm chí là đối mặt đế, cũng chưa bao giờ hắn có tâm tình như vậy.
- Nàng... lúc trước mạo hiểm cứu Tú nhi, ta rất cảm kích. Lúc tấn công Thiên Đình muốn cứu nàng ra trước, nhưng trong đại chiến vẫn không thấy được nàng, thì ra nàng sớm đã thoát khỏi Thiên Đình.
Thạch Mục dường như đang lựa lời, chậm rãi nói.
Tây Môn Tuyết lóe lên niềm vui mừng trong ánh mắt, môi khẽ động, dường như muốn nói gì, lại không nói ra.
Thạch Mục do dự một chút, vẫn thở dài, nói:
- Những chuyện này tại hạ khắc trong tâm khảm, chẳng qua là giữa ta và nàng...
Tây Môn Tuyết khẽ biến sắc mặt thành trắng, ánh mắt ảm đạm.
- Huynh không cần phải nói, năm đó ta một lòng hướng đạo, muốn thừa kế chí nguyện của sư phụ, cũng không muốn cái gọi là Thiên Đình Tiên giới cũng tràn đầy người khi ta gạt. Nếu chúng ta bỏ lỡ, đó chính là vận mệnh của ta.
Không đợi Thạch Mục nói xong, Tây Môn Tuyết lập tức cướp lời, cắt ngang Thạch Mục.
Nàng ửng đỏ hốc mắt, thần tình một mảnh thê thảm, lời ấy mới vừa rơi xuống, lập tức xoay mũi chân một chút, uyển chuyển thân hình phi độn đi xa.
Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt chợt hoảng hốt.
Cảnh tượng trong mưa năm đó lại hiện ra trước mắt, tiếp theo đầu óc hắn chợt nhoáng lên, hiện lên cảnh đoạn hư ảo ăn quả Nguyệt thần.
- Tuyết Nhi, năm đó chúng ta phân biệt tại Thông Thiên Tiên Giáo, sau khi ta rời đi, nàng có đi tìm ta phải không?
Thạch Mục lóe ánh mắt lên, chợt lên tiếng.
Tây Môn Tuyết nghe lời này, vẫn không dừng thân hình, trầm mặc một chút, mới xoay người lại, nói:
- Đúng vậy, làm sao huynh biết?
Một ngọn gió thổi qua, mang mùi thơm trên người Tây Môn, Thạch Mục hơi rung động trong lòng.
Tây Môn Tuyết chú ý tới thần tình này của Thạch Mục, mắt lóe lên, vẻ thê thảm trên mặt biến mất đi một ít.
- Nếu huynh vô tình đối với ta, còn cầm làm cái gì?
Nàng lại xoay người đưa lưng về phía Thạch Mục, miệng nói.
- Tuyết Nhi, ngươi hiểu lầm ta rồi. Chẳng qua là lần này Huyền Giới Chi Môn khai mở, quy tắc thiên địa đã biến đổi, tăng cường liên hệ cùng thượng giới. Mặc dù ta không phi thăng vào Huyền Giới Chi Môn, nhưng tu vi ta đến cảnh giới này, sau đó thượng giới sẽ giáng xuống lôi kiếp rất nhanh, nếu ta có thể vượt qua, liền sẽ phi thăng thượng giới, Độ Kiếp thất bại kết quả đương nhiên là bỏ mình.
Thạch Mục thở dài, từ từ nói.
Chuyện phi thăng lôi kiếp, lúc trước hắn chỉ nói với Chung Tú một chút, chẳng hề nói cùng hai người Tây Môn Tuyết, Kim Tiểu Thoa.
Tây Môn Tuyết nghe lời này, sắc mặt thay đổi.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ phức tạp. Những năm này hắn không cố ý tu luyện, nhưng thân thể Chân tiên đã gần như viên mãn, cho dù hắn cố ý không tu luyện, nhưng tu vi của hắn vẫn đang chầm chậm tăng lên, cái phong ấn Thủy Linh Tử truyền thụ kia đã dần dần không có cách nào áp chế khí tức của hắn.
Thạch Mục nhạy cảm dự cảm được, thời gian Thiên kiếp lại tới càng ngày càng gần.
Chậm thì trăm năm, sớm thì khả năng chỉ có hai, ba chục năm.
Trong khoảng thời gian này, đối với người phàm thế tục có thể là rất dài, còn đối với những người tu vi đến bực này như Thạch Mục thì quá ngắn, qua một lần bế quan liền xong.
- Bất luận ra sao, thời giờ của ta đã không còn nhiều lắm. Nhưng cho dù có mắc nợ với Tú nhi, ta cũng muốn biết suy nghĩ của ngươi.
Thạch Mục trịnh trọng nói.
Tây Môn Tuyết vừa mới bình tĩnh lại, nghe nói lời này ngẩn ra, lập tức sắc mặt giận dữ đại thịnh, đột nhiên quát lớn:
- Ngươi thật là Thạch Đầu!
Thạch Mục sửng sốt, Tây Môn Tuyết chợt nhoáng lên, hóa thành một đạo độn quang màu trắng, bay về phương xa.
Hắn nhìn Tây Môn Tuyết độn quang đã đi xa, dường như hiểu rõ một chút.
..
Ở một hải đảo Vô Danh, Tây Môn Tuyết đứng trên một khối hải nham khổng lồ.
Thời khắc này ánh nắng chiều như hỏa, chiếu rọi mặt biển thành một mảnh vàng óng ánh, dường như một tầng vàng phủ phục, đẹp như vẽ.
- Một mình đứng ngây ra đó làm gì?
Tiếng cười đùa đột nhiên từ phía sau truyền đến, Kim Tiểu Thoa không biết từ nơi nào hiện thân, đi tới.
Tây Môn Tuyết liếc Kim Tiểu Thoa, tiếp tục nhìn mặt biển xa xa.
- Hôm nay vì sao ngươi phải nhiều chuyện?
Nàng lên tiếng.
- Nhiều chuyện? Ta là vì tốt cho ngươi, sau khi ta nói những lời kia, nhìn phản ứng của khối Thạch Đầu kia, rõ ràng là chưa dứt tình với ngươi rồi, ta hảo tâm cho các ngươi cơ hội. Nhưng mà xem bộ dáng ngươi bây giờ, khối Thạch Đầu kia chỉ sợ lại không hiểu phong tình, nói lời ngu xuẩn gì đó rồi chứ.
Kim Tiểu Thoa cười hì hì nói.
- Lời ngu xuẩn? Đúng là như thế, hắn ngoại trừ tu luyện, những chuyện khác quả thật chậm chạp vô cùng, hiện tại không giống lúc hắn thiếu niên một chút nào.
Tây Môn Tuyết sâu kín hít một tiếng, dường như hồi tưởng lại ngày đó vô tình gặp nhau trong rừng, nói.
Kim Tiểu Thoa hưng phấn nói.
- Thạch Mục thời niên thiếu có chuyện gì vậy, ta chưa từng nghe ngươi nói, trước kia không muốn nghe, hiện tại dường như biết mối tình đầu của cường giả đệ nhất tinh vực.
Hai người sau đó xì xào bàn tán...
- Vậy ngươi sau này có tính toán gì không? Nếu Thạch Mục không hiểu phong tình, ngươi cũng không nhất định ngây ngốc chờ hắn nữa. Dù sao hiện tại Thiên Đình đã hủy diệt, chúng ta thỉnh cầu Thạch Mục xuất thủ, hỗ trợ khôi phục Tinh tế truyền tống trận, sau đó rời Lam Hải tinh, ngao du tinh vực như thế nào? Với thực lực của chúng ta, chỗ nào không thể đi.
Hai người cười nói vui mừng, Kim Tiểu Thoa chợt đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Tây Môn Tuyết, ánh mắt ôn nhu như nước, chiếu vào người Tây Môn Tuyết, chậm rãi nói.
Tây Môn Tuyết rút tay về, lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi lại nữa rồi.