- Hắn nói với ta, xa nghìn dặm mà gặp lại là có duyên, nên muốn dẫn ta đi đến một nơi có linh lực dồi dào, linh tài trải rộng khắp nơi, còn nói ở đó sẽ gặp được ngươi. Ta cũng không biết vì sao, lại cảm thấy tên gia hỏa này rất quen mặt, lại tưởng tượng, ở chỗ đó ta có thể ăn ngọn, lại còn có linh tài, rồi được gặp ngươi, ta không có việc gì làm, nên cố đồng ý thôi.
Thải Nhi nói, tỏ vẻ không thèm để ý chút nào.
- Ngươi thật ngốc, có biết đây là chỗ nào, lại dám u mê đần độn chạy tới?
Thạch Mục đưa tay búng lên đầu Thải Nhi, tức giận nói.
- Ôi, đau! Tại mấy tên họ Mã kia, nói vì ta là Thánh Cầm, không nên tu luyện bí thuật bỏ đi, cần phải tu đến tiểu thành mới có cơ hội đến Thánh Địa gặp ngươi, vậy thì ta đợi đến bao giờ đây? Hơn nữa, đại hòa thượng cũng nói ở Thiên Liên Trì có thứ quan trọng cần ngươi đi lấy, nên ta mới đến đây đó chứ!
Hai cánh Thải Nhi che đầu, hơi uất ức nói.
- Vật gì?
Thạch Mục hỏi lại.
Thải Nhi lật đôi cánh, đưa đến trước mặt Thạch Mục khẽ duỗi ra, lấy ra một viên long nhãn kim sắc.
- Ừm, chính là cái này, hòa thượng kia nói đó là Thiên Liên Tâm gì đó.
Thải Nhi nói, giọng điệu tùy ý.
Thạch Mục cầm lấy viên châu màu vàng kia, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó phát hiện kim quang trên đó vô cùng nội liễm, mới đầu chỉ nhìn thoáng qua chẳng thấy có gì lạ, nhưng khi cẩn thận quang sát, đã thấy được chất lỏng màu vàng bên trong viên châu đang chuyển động.
Chất lỏng kim sắc ẩn chứa linh lực tràn trề, làm Thạch Mục cũng phải âm thầm kinh hãi.
- Thiên địa nguyên khí trong đó nhiều như vậy, không ngờ ngươi lại có thể nhịn được, không ăn mất.
Thạch Mục cũng phải tán thưởng.
Sau khi nghe xong, Thải Nhi liền cúi đầu, giọng điệu vô cùng hối hận:
- Thiên địa nguyên khí phong phú? Sao ta không phát hiện ra? Ta còn tưởng chỉ là hạt châu bình thường đó? À, ta đã hối hận rồi...
- Đúng rồi, hòa thượng kia đâu?
Thạch Mục hỏi.
- Vài ngày trước, đại hòa thượng sau khi mang ta đến đây tìm được Thiên Liên Tâm, đã rời đi, nói rằng bản thân có chuyện quan trọng muốn làm, bảo ta ở đây chờ ngươi, nhưng ta nhìn khí sắc trên mặt hắn không tốt chút nào.
Thải Nhi ngoẹo đầu suy nghĩ, sau đó kể lại.
- Sương mù ở đây tràn ngập che chắn, yêu thú lại nhiều, ngươi một thân một người... à không, một chim ở đây làm sao sống được qua ngày?
Thạch Mục hỏi.
- Ban đầu ta cũng sợ lắm, nhưng sau này ta phát hiện, yêu thú ở đây không hiểu sao rất e ngại ta. Chỉ cần cùng ta ở chung một chỗ, bọn chúng đều chạy trốn. Vì vậy ta ở lại đây bắt linh vật, ăn linh tài, chờ ngươi đến.
Thải Nhi trả lời.
- Theo ta thấy do ngươi kế thừa sức mạnh Thánh Cầm trong gia tộc của Mã Lung nên khí tức trên người ngươi mới có sự áp chế thiên nhiên với yêu thú cấp thấp.
Thạch Mục hơi suy nghĩ, rồi đưa ra quan điểm của mình.
Thải Nhi nghe xong liền vui vẻ, hai cánh liên tục vung vẩy nói:
- Ý ngươi là trên người ta có khí tức của bậc vương giả phải không?
Thạch Mục nghe xong liền cảm thấy không biết làm sao, vừa muốn mở miệng trả lời, đột nhiên trước ngực vô cùng khó chịu, máu bầm xông lên cổ họng.
- Thạch Đầu, ngươi bị sao thế?
Thải Nhi vội vàng hỏi thăm.
- Không sao, vừa rồi ta bị thương nhẹ. Ngươi hộ pháp giúp ta, ta cần vận công điều tức một lúc.
Thạch Mục trả lời.
Dứt lời, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, ánh sáng màu xanh trên người sáng lên lần nữa, tạo thành vân gỗ màu xanh luân chuyển trên miệng vết thương, các thương thế bắt đầu được chữa trị rất nhanh.
Thải Nhi nhìn vân gỗ hiện trên người Thạch Mục, cảm thấy khá ngạc nhiên, vây quanh hắn đi tới đi lui, nhìn không rời mắt.
Nửa ngày sau, ánh sáng xanh trên người Thạch Mục ẩn giấu vào trong, đứng dậy từ trên chiếc lá sen.
Thải Nhi lập tực phẩy cánh bay lên vai Thạch Mục, nói lầm bầm:
- Thạch Đầu, vừa rồi trên người ngươi xuất hiện rất nhiều vân gỗ, ta còn tưởng ngươi đã đổi tính, muốn biết thành cây cối chứ.
- Thải Nhi, gần đây có chỗ nào an toàn không?
Thạch Mục hỏi thăm.
- Phía trước chừng mười dặm có một hòn đảo nhỏ, ta đang ở tại đó, ngươi đi theo ta đi.
Thải Nhi dứt lời, xoay người bay về phía sương mù dày đặc.
Thạch Mục đạp mây theo sát phía sau Thải Nhi không nhanh không chậm.
Nửa khắc sau, Thạch Mục bay theo Thải Nhi đến một quần đảo trên không, sau đó hạ xuống một hòn đảo tròn rộng không quá ba mươi trượng.
Trên đảo nhỏ, sương mù so với trên mặt nước mỏng hơn chút ít, một tòa núi nhỏ đứng sừng sững, chung quanh chỉ có cát đá màu trắng, ẩn ần trong đó chốn giấu một ít xương trắng và đá cuội hình tròn.
- Đây vốn là địa bàn của một con mãng xà màu xanh, sau khi ta đến đây, con rắn đó cùng các yêu thú chung quanh đều chạy mất, nên ta chiếm được tỏa đảo này.
Thải Nhi nói vô cùng tùy ý.
Thạch Mục khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía, sương mù dày dặc giăng giăng, chỉ thấy những đảo nhỏ khác vô cùng mơ hồ, mà sâu bên trong màn sương đó có những tiếng gió quỷ dị như có như không.