Đế hét một tiếng thật lớn, tiếng thét chấn động vạn dặm trời cao.
Còn chưa dứt lời, kim quang trên lưng hắn bùng lên dữ dội, đột nhiên hiện ra một đôi cánh to lớn, mỗi một sợi lông chim đều có màu vàng óng ánh, từng đạo kim sắc hồ quang to lớn không ngừng lưu chuyển bên ngoài.
Theo tiếng nổ như sấm dội, thân hình đế đột nhiên tiêu biến, ngay sau đó đã xuất hiện ở xa vài dặm, nhanh chóng đuổi theo.
Tình cảnh hai người có chút thay đổi, lần này Thạch Mục biến thành người chạy trốn ở phía trước, còn đế ở phía sau đuổi sát không buông.
Thạch Mục lúc này đã biến thành cự viên hai má căng cứng lại, một mặt bay nhanh về phía trước, một mặt toàn lực vận công bức độc trong cơ thể ra ngoài.
Trong Linh Hải, một vị huyền hoàng tiểu nhân gương mặt giống Thạch Mục ngồi xếp bằng, hai tay nhỏ bé bấm quyết thật nhanh.
Lập tức từng đạo năng lượng trong suốt lạnh như băng từ trong tay huyền hoàng tiểu nhân bay ra, ngấm chìm vào kinh mạch các nơi trong toàn thân, đuổi quét các tia độc màu xanh bên trong ra ngoài, như kéo tơ bóc kén vậy.
Hiện tại hương độc còn ở trong cơ thể hắn, tốc độ bị ảnh hưởng nhiều, rất nhanh sau đó liền bị đế đuổi đến gần, phải không ngừng thi triển thủ đoạn chống đỡ, đồng thời thừa cơ biến đổi phương hướng.
Một người một vượn, hai quái vật khổng lồ cao nghìn trượng giao thủ lẫn nhau, tốc độ nhanh như thiểm điện, gần như trong điện quang hỏa thạch, liền đã qua mấy chiêu, mỗi một chiêu đều dẫn tới hư không quanh mình đại chấn, như muốn sụp đổ.
Qua mấy chiêu, hai bên liền tiếp tục một đuổi một chạy, nhanh chóng ly khai khỏi khu vực Thiên Đình.
Tình cảnh này, khiến cho Thiên Đình và liên minh đại quân phân tán chung quanh, đều nhìn trợn mắt há hốc mồm.
- Đi! Chúng ta cũng đuổi theo xem một chút!
Trong con ngươi xinh đẹp của Yên La lóe lên một chút ngưng trọng, uốn éo eo thon, thân hình hóa thành một đạo hào quang bảy màu, rất nhanh chóng đuổi theo hai người Thạch Mục.
Lật Thăng gật gật đầu, lập tức đi theo.
Hai người bọn họ đã đình chỉ làm lực phá hủy vạn Linh Huyền môn đại trận, bởi vì bọn họ phát hiện, mặc cho hai người thi triển các loại thủ đoạn điên cuồng tấn công, lại liên tiếp như trâu đất xuống biển vậy, đại trận không nhúc nhích tí nào.
Thay vì uổng phí khí lực ở nơi này, không bằng đi theo hai người Thạch Mục, lúc nào đó còn có thể giúp đỡ phần nào.
Bốn người tuần tự lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, biến mất tại chỗ, làm cho Thiên Đình và đại quân liên minh đang kịch liệt giao thủ ở cách xa, thần tình có chút mộng nhiên.
Thủ lĩnh đã ly khai rồi, bọn họ nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
Thiên Đình ở nơi xa xa trong một dãy núi, một đạo hoành Đại Hoàng sắc độn quang bay vụt đến rất nhanh, không ngừng biến đổi phương hướng, động tác cực nhanh, lộ ra từng đạo tàn ảnh, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.
Đang phi độn, Thạch Mục nhìn lại phía sau lưng, thần tình khẽ run.
Hắn bất ngờ khi không thấy thân ảnh của đế ở phía sau, hay là hắn bỏ rơi rồi sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị hắn gạt bỏ, đồng thời trong lòng càng tăng thêm cảnh giác.
Vào thời khắc này, trên đỉnh đầu hắn có tiếng sấm vang lên, một đạo Lôi Điện màu trắng to lớn bỗng nhiên xuất hiện, lóng lánh chích bạch quang mang, hung hăng đánh xuống, tốc độ cực nhanh, mặc dù Thạch Mục đã phát hiện ngay lập tức, cũng không kịp tránh né.
Thạch Mục rúng động trong lòng, Lôi Điện màu trắng nhìn như tầm thường, nhưng hắn cảm nhận được ở bên trong lực phú hủy cực kỳ đáng sợ.
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, hắn hét lớn một tiếng, ba cái đầu đồng thời nhấc.
Đỏ nhấc, Kim nhấc, hoàng nhấc, ba đạo quang mang đồng thời xì ra, dung hợp lại một chỗ, biến thành một tầng tam sắc quang thuẫn rắn chắc, chắn tại đỉnh đầu.
Xuy lạp!
Tam sắc quang thuẫn bị đánh phá dễ dàng như một trang giấy, phân nửa trong nháy mắt cũng không thể kiên trì.
Thạch Mục sắc mặt kinh sợ, thân thể chỉ kịp nghiêng một bên.
Tia chớp trắng ầm ầm hạ xuống, chôn vùi thân thể của Thạch Mục, từng đạo bạch sắc hồ quang lan tràn trên người hắn, dễ dàng làm tê liệt hộ thể huyền hoàng quang mang của hắn.
Ầm!
Thân thể cự đại của Thạch Mục lần nữa bị bắn rơi từ giữa không trung, ngã lăn đùng xuống đất.
Giữa không trung chợt nhoáng lên, bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của đế.
Lúc này, trên trán của hắn nổi lên một cái thụ nhãn chẳng biết từ bao giờ, 12 loại pháp tắc quang mang trên người hắn cuồn cuộn hội tụ tới thụ nhãn, dung hợp thành một thể, chuyển hóa thành một loại chích trắng lập lòe trong quang mang thụ nhãn.
Bạch quang tản ra pháp tắc dao động cực kỳ mãnh liệt, cho người cảm giác có thể mất đi hết thảy khí tức, tương tự cũng mất đi hết thảy cao minh, nhưng mà uy lực cường đại không biết gấp bao nhiêu lần.
Một kích tia chớp trắng vừa rồi dường như tiêu hao không nhỏ, sắc mặt đế mơ hồ có chút trắng bệch, thụ nhãn trong bạch quang cũng nhanh chóng yếu bớt biến mất.
- Lần này xem ngươi còn có thể chạy trốn nơi đâu!
Trong mắt đế tràn đầy sát ý rét lạnh thấu xương, thân hình đánh tới Thạch Mục như điện, 12 căn cự côn xoay quanh thân hình liên tiếp bay ra, linh văn trên mỗi căn cự côn bùng lên từng vòng quang mang dữ dội.
12 cây gậy giống như 12 đạo Kinh Hồng, đồng loạt đánh xuống.
Vào thời khắc này, hắc quang bên cạnh đế bỗng nhoáng lên, thân ảnh màu đen kia lại xuất hiện lần nữa, trong tay huyết sắc đại kiếm đại thịnh, phảng phất như mặt trời máu chói lòa, chém bổ tới hắn.
Nơi huyết sắc kiếm mang đi qua, hư không bị cắt ra một khe hở vô cùng chỉnh tề.
- Hừ, chờ ngươi rất lâu rồi!
Đế đột nhiên nhanh chóng xoay người, 12 căn cự côn vừa mới bay ra chợt đổi hướng, đập tới hắc sắc nhân ảnh, động tác rất thành thục, không trì trệ chút nào.
Gương mặt mơ hồ trong hắc khí đột nhiên ngước lên, lập tức hét lớn một tiếng, há miệng phun ra một đạo quang mang đen như mực, ngấm chìm vào trong Huyết kiếm.