Đại trưởng lão nhìn tình cảnh hoang vắng trước mắt, than thở.
Toàn bộ tinh cầu này dường như bị lột đi một lớp da.
- Thiên Đình đây là không hoàn toàn hủy diệt tinh vực Thiên Hà thì không dừng tay!
An Hoa nắm chặt thành quyền, cắn răng giọng căm hận nói.
Những người khác trong lòng cũng đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi.
- Các vị, chỉ cần đuổi được người của Thiên Đình ra khỏi tinh vực Thiên Hà, xây dựng lại quê hương cũng không phải là không có khả năng. Bây giờ còn không phải là thời điểm đau xót. Tìm được Thiên Phượng ba tộc và người của Thiên Đình trước đã.
Thạch Mục nói, hắn có chút dự cảm không tốt.
- Vâng!
Mọi người đáp ứng một tiếng.
Năm chiếc chiến hạm phân tán ra, ở tinh cầu các nơi tìm kiếm. Sợ người của Thiên Đình đánh lén, khoảng cách giữa năm chiếc chiến hạm cũng không xa.
Sau khi tìm kiếm gần nửa ngày, năm chiếc chiến hạm dừng ở trên một cái hố sâu cực.
Thạch Mục cùng một các Thần cảnh rời khỏi chiến hạm, đứng ở trên mảnh đất trống trước hố sâu, sắc mặt đều có chút không dễ nhìn.
- Kỳ quái, ta cơ bản tìm khắp một lần, ngay cả một người sống cũng không có.
- Ta bên kia cũng vậy.
- Chỗ khu vực chúng ta phụ trách cũng không tìm được người sống.
- Xem ra sau khi Thiên Phượng ba tộc và Thiên Đình đại chiến một trận, đã rời khỏi đây.
Sau khi Thạch Mục nghe xong mọi người thu thập tình hình, chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói như thế.
- Không sai. Ngoài ra, mọi người có thể chú ý, chiến trường tinh cầu ở các nơi có thể nhìn thấy không ít mảnh nhỏ của hài cốt chiến hạm. Phần lớn đều là của ba đại tộc. Xem ra trận chiến này là ba tộc liên minh bị đánh bại.
Đại trưởng lão nói.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều trầm xuống.
Lời đại trưởng lão nói, bọn họ thật sự đã tận mắt nhìn thấy. Đồng thời còn có các loại dấu hiệu bên ngoài, cho thấy ba đại tộc ở trong trận chiến này đã tổn thất không nhỏ.
Ba đại tộc đối với tinh vực Thiên Hà hôm nay, có ý nghĩa là một tầng hàng rào kiên cố. Một khi bọn họ tháo chạy, đối với Yêu tộc trong toàn bộ tinh vực Thiên Hà mà nói, đúng là một trận tai ương ngập đầu.
Nếu trước đó, đánh giá của bọn họ đối với thế lực Thiên Đình đều có chút bảo thủ, phần lớn trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn. Dù sao chỉ cần thứ lực của ba đại tộc còn ở đó, Thiên Đình chí ít còn có chỗ cố kỵ, không thể nhanh chóng đánh binh gặp chỗ chủng tộc bọn họ.
Hiện tại, sự thực lại hiện ra ở trước mắt.
Một khi ba đại tộc thật sự bị đánh tan, bọn họ không một chủng tộc nào có thể may mắn tránh khỏi.
Điều khiến cho bọn họ có thể cảm thấy may mắn chính là, Di Thiên Cự Viên tộc ở phía sau dẫn theo bọn họ thành lập liên minh, tăng thêm vài phần lợi thế cho trận chiến tranh này.
- Hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm được Thiên Phượng ba tộc. Hi vọng bọn họ còn không có bị Thiên Đình tiêu diệt. Các vị, ngoại trừ điều đó ra, còn điều tra ra được manh mối gì hay không?
Thạch Mục thở dài, nhìn về phía mọi người.
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, không ai mở miệng.
- Những tinh cầu gần Mặc Vẩn Tinh đều là tinh cầu chết, không có sinh linh nào ở lại. Muốn tìm người hỏi thăm chắc hẳn cũng không được.
An Hoa tương đối quen thuộc đối với mảnh tinh vực này, mở miệng nói.
- Mọi người phân tán ra, tìm kiếm ở mảnh tinh vực gần đây, cố gắng tìm được tung tích của Thiên Đình hoặc là ba tộc liên minh.
Thạch Mục trầm ngâm một hồi, nói.
Sau một lát, năm chiếc chiến hạm phân tán ra, bay về phía những tinh cầu khác gần đấy.
- Tộc trưởng, tìm kiếm tự do không có mục tiêu như vậy, sợ là hi vọng xa vời.
Trên một chiến thuyền chiến hạm, đại trưởng lão và Thạch Mục đứng chung một chỗ, nói.
- Trước hết, tìm kiếm ở các khu vực gần đây một chút. Nếu thật sự không tìm được người, chúng ta trực tiếp đi tới Chu Tước Tinh của Thiên Phượng Tộc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nói.
Chu Tước Tinh hắn tương đối quen thuộc hơn. Hắn làm một trong ba tộc, cũng là trung tâm của đại chiến lần này. Có thể mượn nó nhanh chóng nắm giữ thế cục hôm nay, xoay cục diện bị động.
Ngoài ra, hắn đi Chu Tước Tinh còn có một mục đích khác, đó chính là Chung Tú.
Lúc này hắn đã tiến giai Thần cảnh, hơn nữa bản thân là tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, minh chủ liên minh Di Thiên. Lúc này Thiên Phượng Nhất Tộc không có lời nào có thể nói được nữa.
Cho dù bọn họ tiếp tục phản đối, lấy thực lực Thạch Mục bây giờ, cũng có thể cứng rắn mang Chung Tú đi!
Đại trưởng lão nghe được lời nói này, gật đầu, không nói gì nữa.
Năm chiếc chiến hạm rất nhanh lao tới những tinh cầu gần đấy. Sau khi biết được người của Thiên Đình đã không ở đây, đám người Thạch Mục cũng yên lòng. Hắn cho mọi người phân tán ra, tìm kiếm ở bốn phía xung quanh.
Thạch Mục vốn định cùng đi ra ngoài. Chỉ có điều đám người đại trưởng lão lại khổ sở khuyên can, nói hắn thân là minh chủ, cần trấn thủ đầu não, nên đành phải lưu lại.
Thời gian trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua. Mọi người khổ cực tìm kiếm mấy ngày, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
- Xem ra, tìm kiếm loạn như vậy nữa cũng không phải là biện pháp. Ngày mai liền trực tiếp xuất phát đi tới Chu Tước Tinh.
Thạch Mục đứng ở trên chiến hạm nhìn tinh không mênh mông, trong lòng thầm nghĩ.
Vào thời khắc này, một đạo ánh sáng từ phía xa bay vụt đến, hạ xuống phía trên chiến hạm, hiện ra một bóng người. Đó lại là Bạch Hồng.
- Tộc trưởng, tin tức tốt. Đại trưởng lão ở tinh vực gần đây tìm được một người. Có người nói người này một tháng trước đã tận mắt nhìn thấy Thiên Đình và Thiên Phượng ba tộc đại chiến. Đại trưởng lão đang dẫn theo đối phương qua, sai ta tới nói trước với ngài một tiếng.
Bạch Hồng cung kính nói.
Thạch Mục nghe được lời nói này, nhất thời mừng rỡ.
- Được, ta đã biết.
Hắn đi về phía phòng khách trước mặt. Bạch Hồng đi chậm lại hai bước, theo sát ở phía sau.
Sau một lát, trước cửa đại điện có một luồng ánh sáng trắng bay vụt tới, hạ xuống, hiện ra hai bóng người. Một người là đại trưởng lão.
Một người khác là một nữ tử mặc áo bào tro, tu vi Thánh Giai trung kỳ, thân hình cực kỳ thướt tha. Tuy rằng mặc trường bào rộng thùng thình, cũng có thể rõ ràng thấy hai vạt áo phía trước ngực để hở ra, trên mặt dùng một chiếc khăn màu xám che mặt. Hình như đó là một pháp bảo. Lấy thị lực của Thạch Mục không ngờ cũng nhìn không thấu.
Thạch Mục nhìn nữ tử mặc áo bào xám, nhíu mày.