Một luồng “ngân sắc điện hồ” thuận theo Tân Thiết Côn uốn lượn xuống rồi đột ngột xâm nhập vào trong cơ thể Thạch Mục. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, nóng rát đau đớn, da thịt bỗng nhiên đỏ bừng lên, chịu không được mà ngửa mặt lên trời gào thét lên một tiếng dài.
Ngay sau đó vài tiếng “kèn kẹt” giòn rụm vang lên, là từ trên thân của Tân Thiết Côn truyền ra.
Thạch Mục bất ngờ kinh ngạc, bất chấp nổi đau trên mình vội vã nhìn lên Tân Thiết Côn.
Bên ngoài trường côn cháy đen một màu, gần như toàn bộ thân côn đâu đâu cũng thấy vết nứt ngang dọc chồng chéo lên nhau.
Thạch Mục hắn thật sự không ngờ tới uy lực của Lôi Kiếp này lại khủng khiếp đến vậy. Mới chỉ đánh xuống một đòn mà gần như đã phế bỏ Tân Thiết Trường Côn của hắn rồi.
Tuy nhiên không đợi hắn kịp phản ứng lại thì đạo “ngân cầu điện quang” thứ hai cũng đã nối gót sắp đập tới hắn nữa.
Lại là tiếng nổ “oàng oàng” vang lên.
Đòn “ngân cầu điện quang” khổng lồ thứ hai kia lại bỗng nhiên đập lên trên Tân Thiết Côn đã chằng chịt vết nứt nữa.
Thạch Mục chỉ cảm thấy hai tay bỗng nhiên trống không, cả cây Tân Thiết Trường Côn “oàng oàng” gãy vụn ra thành vô số mảnh thép vụn li ti rơi xuống mặt đất.
Không còn Tân Thiết Trường Côn chống đỡ, cả cơ thể của Thạch Mục bất ngờ bị “ngân cầu điện quang” nuốt trọn vào trong.
- A…………
Thạch Mục trong miệng la lên tiếng la kéo dài, cả cơ thể ở trong “ngân cầu điện quang” không ngừng run rẩy lên.
Vô số đạo “ngân sắc điện lưu” nhỏ li ti giống như từng đạo “ngân quang trường tiên” (những sợi roi vọt), không ngừng quất lên người Thạch Mục.
Mỗi đạo “ngân quang trường tiên” đều xuyên thấu qua da, đánh vào máu thịt và xương cốt của hắn.
Trong không trung lưu quang lóe sáng, những đạo “ngân cầu điện quang” còn lại cũng liên tiếp lao xuống, đập lên cơ thể của Thạch Mục.
“Ầm ầm ầm……..”
Trong không trung tiếng nổ tung trời không ngừng vang lên, vô số ngân quang liên tiếp chớp động khiến cho màn trời u ám lúc sáng lúc tối.
Khi mới bắt đầu, trong đám ngân quang vẫn còn có tiếng kêu của Thạch Mục vang lên, nhưng rất nhanh sau đó thì không nghe thấy tiếng kêu la của Thạch Mục nữa. Trong không trung chỉ còn lại tiếng “roạt xoạt” của thiểm điện không ngừng vang lên.
Một lúc sau, chín đạo “ngân sắc điện cầu” toàn bộ đều nổ tung hết thì trong không trung mới yên tĩnh xuống lại.
Tuy nhiên gió cát trong không trung thì vẫn không ngừng cuốn xoáy, không ngừng rít gào. Tầng mây đen kịt nặng nề trên trời cũng không tiêu tán ra, trong đó “ngân sắc điện quang” vẫn không ngừng chớp giật. Luồng uy áp khổng lồ trong không trung không những không suy yếu mà ngược lại lại càng mạnh thêm mấy phần.
Một tiếng “bịch” vang lên, một bóng dáng đen thui từ trên không trung rơi đập xuống mặt đất, dấy lên một màn khói bụi mờ mịt bay lên.
Một lát sau, khói bụi từ từ tan ra, một cơ thể đen thui thùi lùi hiện ra. Đó chính là cơ thể của Thạch Mục.
Lúc này, da thịt của hắn đã hoàn toàn bị nướng xém, bên trong có thể nhìn thấy mờ mờ màu máu đỏ thẫm, bên ngoài nứt ra mấy trăm đường, còn đang liên tiếp bốc lên những làn khói xanh, hình dạng hết sức đáng sợ.
Lúc này nếu như có người nào ở bên cạnh hắn thì chắc chắn sẽ phát hiện ra khí tức trên người Thạch Mục lúc này đã vô cùng yếu ớt. Nếu như không kiểm tra kỹ càng thì căn bản không thể cảm nhận được chút hơi tàn này mà nhìn hắn như đã chết rồi.
Nhưng ngay vào lúc này, trên miệng vết thương ở ngực của Thạch Mục bỗng nhiên sáng lên một tia thanh quang, là một “thanh sắc tiểu đỉnh đồ án” từ trên cơ thể đã bị cháy đen nhẽm của hắn hiện ra.
Chỉ nhìn thấy trên thanh đỉnh hào quang lưu chuyển, phù văn chằng chịt phức tạp sáng lên, không gian xung quanh bỗng nhiên giống như sản sinh ra một lực hút cực mạnh, đem tất cả những sợi “thanh sắc linh lực” ngưng lại thành từng dòng linh lực như những con suối chảy về nguồn, hội tụ tại thanh đỉnh.
Trong những dòng linh lực đó như chứa đựng sinh mệnh, toàn bộ đều thuận theo miệng đỉnh hội tụ vào trong rồi lại thuận theo ba chân của thanh đỉnh đi vào trong cơ thể của Thạch Mục.
Trên cơ thể của Thạch Mục bất ngờ phát ra một trận âm thanh “xì xì xì” vang lên. Âm thanh này giống như khi một mảnh đất lớn bị mặt trời chiếu rọi lâu ngày khô hạn nứt nẻ, bỗng được những hạt mưa tưới lên, bắt đầu lại sự sống.
Trong những vết nứt trên cơ thể Thạch Mục màu đỏ sậm từ từ rút đi dần dần được một tầng thanh quang thay thế vào đó. Mà những tia thanh quang này lấp đầy những vết nứt đó giống như cùng một tuyến đường, không ngừng nối lại, không ngừng hội, không ngừng giao nhau rồi âm ỉ cấu thành một bí văn vô cùng phức tạp.
Cùng với sựu hình thành của mật văn, làn khói xanh trên người Thạch Mục bốc lên dần dần lụi tắt. Một cơ thể cháy đen thùi lùi co quắp thì giờ đây lại dần dần phồng lên.
Cũng cùng lúc này, khí tức trên người hắn lúc nảy vốn vô cùng yết ớt, dường như chỉ còn lại hơi tàn mong manh thì hiện giờ cũng mạnh dần lên với tốc độ chóng mặt. So với trước, khi mà khí tức của hắn đạt đến trạng thái mạnh nhất thì giờ đây còn mạnh hơn cả lúc đó vài phần.
“ken két”
Từ trên người Thạch Mục truyền ra âm thanh như tiếng vỡ của đất sét.
Từng miếng từng miếng da cháy đen giống như những miếng giáp từ trên người Thạch Mục bong tróc ra và rơi xuống, làn da vốn có của hắn mới bắt đầu hiện ra từng chút từng chút một. Trong lòng bàn tay hắn lại vẫn còn nắm chắc hai viên linh thạch, hắn đang hấp thụ linh lực trong hai viên linh thạch đó.
Hơn nữa y phục Thạch Mục mặc trên người sớm đã bị lôi điện oanh kích thiêu cháy rụi hết rồi, chỉ còn Cửu Long Tỏa Kim Giáp là còn đeo trên cơ thể trần trụi của hắn.
Cho đến khi những miếng da cháy đen trên mặt cũng hoàn toàn được tróc ra rơi xuống thì đôi mắt của Thạch Mục mới lộ ra. Trong đồng tử của hắn ánh ra một chút ít kim quang, bên trong phát ra từng đạo thần quang, xem ra sức sống vẫn còn rất mãnh liệt.