Tên cầm đầu cao to râu quai nón nhìn thấy cảnh này thoáng có chút ngạc nhiên, thi thân ra hào quan kim sắc đến trước mặt hai vợ chồng Tây Môn Tuyết.
- Hai người các ngươi, tại sao không chạy trốn?
Tên cầm đầu cao to râu quai nón ánh mắt hơi ngưng lại, hỏi.
- Hừ, lõi trái đất một khi bị hủy, trên thế giới này toàn bộ cũng đều sẽ tiêu tan theo, làm gì còn chỗ nào để có thể trốn? Các ngươi rút cuộc là ai, tại sao phải làm như vậy?
Thanh niên Thạch Mục nhíu lông mày lạnh giọng hỏi.
- Nói ra ngươi cũng không hiểu, ta thấy hai người các ngươi rất có thiên phú. Nếu như hai ngươi nguyện ý quy thuận dưới trướng của ta thì ta có thể cứu các ngươi một mạng.
Tên cầm đầu cao to râu quai nón nói.
- Nơi mà hang động này nằm trên đây có tên là Phong Thành, cả nhà muội muội ta đều sống ở đây và bây giờ toàn bộ bọn họ đều đã chết hết cả rồi. Còn sau khi các ngươi rút lõi trái đất ra, toàn bộ con cái và hậu bối của ta đều sẽ chết theo.
- Ngươi giết sạch người thân của ta lại còn nói có thể cứu ta một mạng? Ngươi không cảm thấy nực cười sao?
Thanh niên Thạch Mục cười lạnh nói.
Tên cầm đầu cao to râu quai nón sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Không biết tốt xấu.
Hai vợ chồng thanh niên Thạch Mục nhìn nhau một cái, tâm ý tương thông, đồng thời rút vũ khí ra tấn công tới tên cầm đầu đứng trước mặt.
Trong tay Tây Môn Tuyết nắm chắc một sợi Hàn Băng Ngọc Xích, bên trên tỏa nhẹ ra hàn ý, trông không phải là binh khí tầm thường. Còn trong tay thanh niên Thạch Mục lại cầm một thanh Vẫn Thiết Hắc Đao. Hai người một trái một phải vây đánh tên cầm đầu cao to râu quai nón.
- Mạng như sâu kiến cũng dám chống lại, đúng là tự tìm đường chết.
Tên cầm đầu cao to râu quai nón nói giọng khinh thường.
Dứt lời, hắn dang hai tay ra, chưởng pháp trong tay bỗng nhiên lớn lên, từ trong lòng bàn tay phun ra giữa không trung một đạo kim quang khiến người ta chói mắt. Kim quang chói lóa này huyễn hóa thành hai chưởng tay cực lớn lao tới túm hai người Tây Môn Tuyết và thanh niên Thạch Mục.
Tây Môn Tuyết trong miệng hét một tiếng yêu kiều, cổ tay xoay một cái, một tay bấm pháp quyết ấn lên trên Ngọc Xích. Một màn bạch quang mông lung lập tức tuôn ra hướng tới “kim sắc cự chưởng” lao tới.
Giữa không trung tiếng “tách tách” vang lớn, những vùng bên ngoài mà bạch quang lướt qua, không khí dần dần ngưng kết hóa thành một bức tường băng sừng sững.
“Bành” một tiếng vang lên.
Bức tường băng đồ sộ đó bị “kim sắc cự chưởng” chưởng vào một phát. Tường băng không cản được sức mạnh của cự chưởng đó mà đổ sụp xuống, hóa thành vô số hạt mưa rơi xuống mặt đất.
Còn “kim sắc cự chưởng” kia gặp phải tường băng ngăn cản nhưng tốc độ không hề bị chậm lại chút nào mà nhanh chóng xuyên qua, túm chặt Tây Môn Tuyết lại.
Bên kia thanh niên Thạch Mục hào quang trên người sáng rực, mặc ý khua múa Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay đánh ra ngàn vạn tia “hắc sắc đao quang”, đao quang này như một màn tuyết lớn dày đặc giăng kín cả một nửa không trung.
Tuy nhiên “kim sắc cự chưởng” kia lại không hề để ý mà xuyên thẳng sâu vào trong màn đao quang.
Một trận tiếng kim loại va chạm vào nhau “keng keng” vang lên. Phía trên của đạo “kim sắc cự chưởng” to lớn kia bất ngờ lộ ra mấy chục lổ hổng, từ trong đó chảy ra từng chút từng chút kim quang.
- Hừ, đúng là có hơi xem nhẹ tiểu tử ngươi rồi, có chút bản lĩnh đó.
Tên cầm đầu cao to râu quai nón cười lạnh một tiếng rồi nói.
Nói xong, trên người hắn hào quang rực sáng, mấy chục lổ hổng trên cự chưởng kia ngay lập tức được liền lại, tiếp tục lao sâu vào trong màn đao quang túm lại thanh niên Thạch Mục vào trong lòng bàn tay.
Thanh niên Thạch Mục chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh cực kỳ khổng lồ như dời non lấp bể tập kích qua phía hắn. Xương cốt quanh mình bất ngờ rung động mạnh giống như muốn gãy đoạn ra vậy.
- Tuyết nhi, nàng không sao chứ………….
Thanh niên Thạch Mục lúc này bất chấp sự đau đớn trên người, vội vàng nhìn sang phía thê tử nói.
- Thiếp…….thiếp không sao……………
Tây Môn Tuyết sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
- Đều trách ta vô năng, không bảo vệ được nàng, cũng không bảo vệ được bọn trẻ…………
Thanh niên Thạch Mục lúc này tuy xương cốt toàn thân đã bị vỡ vụn nhưng không hề nhăn nhó một chút nào, ánh mắt chan chứa vẻ ôn nhu nhìn sang Tây Môn Tuyết, trong giọng nói mang theo sự bất lực và áy này.
Chỉ là hắn không biết rằng, người mà hắn phải đối đầu là người có công lực Thần Cảnh, vượt xa qua hắn những hai đại cảnh giới. Bản thân hắn mặc dù ở trên Lam Hải Tinh này được xưng là người mạnh nhất, giỏi nhất nhưng cũng sao có thể trở thành đối thủ với Thần Cảnh chứ?
Tây Môn Tuyết có chút khó khăn cười một cái, lắc lắc đầu, đang mở miệng chuẩn bị muốn nói gì thì đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt nóng hừng hực. Sức lực trong người bỗng nhiên cạn kiệt, cả người mềm nhũn ra, chỉ lưu lại cho Thạch Mục nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, trắng bệch.
- Không………….
Gương mặt trấn định cương nghị vỗn có của thanh niên Thạch Mục bất ngờ bị chấn động kinh hoàng, đau đớn gào lên một tiếng thê lương, điên cuồng vùng vẫy lên.
Thạch Mục thân hình lơ lững trong không trung nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại mà trong lòng cũng không khỏi cực kỳ phẫn nộ. Hắn giận giữ hung hăng vọt xuống dưới đấm một quyền lên đỉnh đầu cảu tên cầm đầu cao to râu quai nón. Tuy nhiên hắn là linh thể, dù ở trong huyễn cảnh này hắn có làm gì và bằng cách nào đi nữa thì cũng không thể tác động gì đến những việc đang xảy ra.
Tên cầm đầu cao to râu quai nón mắt nhìn thấy sự giãy giụa trong tuyệt vọng của thanh niên Thạch Mục, cười lạnh nói:
- Tính tình có chút cương nghị, thật đáng tiếc. Đừng vội, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp thê tử liền. Cũng rất nhanh thôi, đám trẻ cũng sẽ đến đoàn tụ cùng hai ngươi.
Nói xong, năm ngón tay của “kim quang cự chưởng” liền lại với nhau bóp chặt hơn.
Một tiếng “kẹt” trầm vang xong, thanh niên Thạch Mục cũng không còn vùng vẫy nữa.