Trong mắt Kim Tiểu Sai lóe lên một tia giảo hoạt, cười hì hì nói, làm ra vẻ muốn cất bước, đi ra phía ngoài.
- Sư tỷ đừng vội nói bậy!
Mặc dù Tây Môn Tuyết là do pháp lực hiện hóa hình thể, nhưng trên mặt nàng cũng hiện ra một chút ửng đỏ, xấu hổ nói.
Kim Tiểu Sai lại hì hì cười, bộ dạng có phần e sợ cho thiên hạ không loạn.
- Đây là Vạn Lý Phụ Hồn Thuật. Tây Môn đạo hữu có thể cách không hiện hóa hình thể. Xem ra tu vi đã tiến nhanh. Chỉ sợ cũng đã đạt được trình độ Thần cảnh?
Giọng nói Thạch Mục bình tĩnh vô cùng, tâm tình thoáng cái yên tĩnh giống như không gợn sóng.
Ngón tay Tây Môn Tuyết khẽ run lên một cái, mí mắt hạ xuống. Lúc nàng lại ngẩng đầu lên, thần sắc đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Tu vi của ngươi cũng tiến triển không chậm. Không hổ danh là truyền nhân của Bạch Viên Lão Tổ.
Nàng hờ hững mở miệng.
- Ha hả, xem ra chuyện của ta, các nàng đều đã biết rõ ràng.
Thạch Mục cười ha hả.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nhưng lập tức bắt đầu thoải mái.
- Vạn Lý Phụ Hồn Thuật tuy rằng có thể ở cự ly xa hiện hình. Nhưng muốn vượt qua tinh vực, cho dù là đại năng Thần cảnh trung kỳ cũng làm không được. Xem ra lúc này Tây Môn đạo hữu đã ở tinh vực Thiên Hà.
Ánh mắt hắn lóe lên, tiếp tục nói.
- Không sai. Hiện tại ta là Ngự Thiên Thần Tướng của Thiên Đình.
Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.
- Ngự Thiên Thần Tướng?
Mắt Thạch Mục híp lại. Tuy rằng hắn đã đoán ra được một chút. Chỉ có điều nghe được lời nói này, trong lòng vẫn chấn động, dâng lên một cảm giác không thể nói rõ.
- Thân phận của ta bây giờ, nói vậy nàng cũng biết. Lập trường của ta và nàng đối lập. Sau này chân thân gặp lại thậm chí có khả năng động thủ. Vì sao còn muốn gặp mặt ta trước?
Ánh mắt của hắn lóe lên, mỗi chữ mỗi câu đều gằn giọng hỏi.
Kết quả Tây Môn Tuyết trả lời, khiến cho Thạch Mục không khỏi ngẩn ra:
- Lần này ta và ngươi gặp mặt, là muốn nói cho ngươi biết chỗ đại quân của Thiên Đình.
- Một tháng trước, Thiên Phượng ba tộc và Thiên Đình ở Mặc Vẩn Tinh gần đây chiến đấu kịch liệt một hồi. Ba tộc thất bại thảm hại, hiện tại đã rút lui đến Vũ Nham Tinh của Bàn Quy Tộc. Đại quân Thiên Đình cũng đã đuổi tới nơi đó.
Không đợi Thạch Mục nói tiếp, Tây Môn Tuyết đã tự mình nói.
Thạch Mục nghe được lời nói này, thần sắc biến đổi. Một hồi lâu sau hắn mới khôi phục lại sự bình tĩnh.
Hắn nhìn Tây Môn Tuyết, nhíu mày trầm giọng nói:
- Vì sao nàng phải nói cho ta biết những điều này. Nàng không phải là thần tướng của Thiên Đình sao?
Tây Môn Tuyết chợt thản nhiên cười. Dung mạo của nàng vốn đã tuyệt mỹ, giờ phút này cười lên, càng giống như trăm hoa nở rộ. Khi nhìn thấy, Thạch Mục cũng ngẩn người. Chỉ có điều trong nháy mắt, hắn liền khôi phục lại như thường.
Chú ý tới thần sắc biến hóa của Thạch Mục, sâu trong đáy mắt Tây Môn Tuyết hiện lên một tia mừng thầm.
- Ta tự có dự định của ta. Ngươi chỉ cần biết rằng ta không lừa ngươi, là được.
Tây Môn Tuyết chậm rãi nói.
- Nàng có đang lừa gạt ta hay không, ta làm sao có thể biết được. Có thể đây chính là âm mưu của Thiên Đình các người cũng chưa biết chừng.
Đôi mắt Thạch Mục thoáng huyển, nói.
Tây Môn Tuyết thoáng nhíu mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như ngươi muốn Thiên Phượng ba tộc lúc đó bị Thiên Đình tiêu diệt, ta cũng không thể nói gì hơn. Coi như lời của ta mới nói vừa rồi là lừa gạt ngươi đi.
Nàng nói xong những lời này, trên người có ánh sáng trắng lóe lên, trong nháy mắt nhẹ nhàng tung bay ra. Bóng dáng của nàng cũng theo đó biến mất.
Thạch Mục nhíu mày lại, trầm ngâm không nói.
- Ai nha nha, Thạch Mục tiểu tử này, bảo ta phải nói gì với ngươi đây? Lời này cũng thật khó nghe chút. Tuyết Nhi muốn giúp ngươi, ngươi lại làm cho nàng tức giận bỏ đi.
Kim Tiểu Sai liên tục lắc đầu nói.
Thạch Mục không để ý đến Kim Tiểu Sai, đứng yên tại chỗ, ý niệm trong đầu xoay chuyển.
Sau khi đứng một khắc đồng hồ, ánh mắt hắn trở nên kiên định, hạ quyết tâm.
Không quan tâm Tây Môn Tuyết nói là thật hay giả, hắn không thể trơ mắt nhìn ba tộc bị Thiên Đình tiêu diệt.
Vũ Nham Tinh nguy hiểm này, hắn phải mạo hiểm!
Hơn nữa hắn dựa vào trực giác, cảm thấy Tây Môn Tuyết hẳn không có nói dối.
- Kim đạo hữu, cảm ơn đạo hữu đã đến đây báo tin cho ta biết. Chỉ có điều chuyện này có liên quan đến tinh vực Thiên Hà, ta không thể để cho đạo hữu rời khỏi đây như thế được. Làm phiền đạo hữu tiếp tục ở tại chỗ này.
Thạch Mục nhìn Kim Tiểu Sai nói một câu, sau đó xoay người đi về phía bên ngoài.
- Chờ một chút, ngươi lại dự định đi tới Vũ Nham Tinh sao? Tuyết Nhi muốn ta nói với ngươi, nếu như ngươi quyết định qua đó, trước hết phải khống chế được vài người đã. Bọn họ là nội ứng của Thiên Đình, sẽ báo cáo bất kỳ hướng đi nào của liên minh các ngươi cho Thiên Đình biết.
Kim Tiểu Sai liền vội vàng nói, sau đó lấy ra một khối ngọc giản.
Trong mắt Thạch Mục lộ vẻ cả kinh. Hắn tiếp nhận ngọc giản, đưa thần thức thăm dò vào trong đó. Chợt sắc mặt hắn thoáng biến đổi.
- Cảm ơn.
Hắn nói một tiếng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Màn ánh sáng màu xanh lam trước mặt liền rẽ sang hai bên, lộ ra một lối đi.
Thạch Mục đi ra ngoài, màn ánh sáng màu xanh lam lại khép lại.
Kim Tiểu Sai không lộ ra thần sắc lo lắng tức giận gì. Dường như nàng đã dự đoán được tình huống này từ lâu. Trong miệng thì thầm khẽ hát, tay phất lên, lấy ra một chiếc giường bằng ngà voi màu trắng, phía trên có trả lụa mềm, toàn thân thoải mái nằm ở phía trên.
Thạch Mục rất nhanh đã trở lại đại sảnh. Tất cả mọi người đang chờ ở chỗ này. Sau khi nhìn thấy Thạch Mục đi ra, tất cả đều đứng lên.
- Minh chủ, người kia có thể có nói ra hướng đi của Thiên Đình và ba tộc hay không?
Đại trưởng lão hỏi trước.
Mắt Thạch Mục liếc nhìn về phía mọi người trong đại sảnh, trong ánh mắt dường như có phần thâm ý hiện lên, nói:
- Tuy rằng vị cô nương kia nhìn thấy được Thiên Đình và ba tộc đại chiến, nhưng đối với việc bọn họ đi nơi nào, lại không biết rõ.
Mọi người nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.
- Bất kể như thế nào, chúng ta không thể tiếp tục ở đây làm chậm trễ thời gian được nữa. Triệu hồi tất cả những người đang ở bên ngoài lục soát trở về đi.
Thạch Mục nói.
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng, sau ddosd đi ra phía ngoài.
- Đại trưởng lão chờ một chút.