Thạch Mục gật gật đầu, không dừng lại, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Hoàng Vân lập tức phồng lớn không ít, phát ra thanh âm ầm ầm, gào thét bay tới la bàn chỉ phương hướng Diệu Không.
- Thạch Mục đạo hữu, nơi này và hai tầng trước khác biệt, trong huyết nguyên Tinh Hải có rất nhiều hung thú sinh sống, thực lực tối thiểu là Thần cảnh, càng đi vào sâu, hung thú càng lợi hại. Đến chỗ sâu nhất, Thần cảnh trung kỳ, hậu kỳ hung thú đều không thiếu. Hơn nữa Huyết Nha tinh chính là chỗ này, một số đại yêu lợi hại vô cùng trong Tu La tinh vực, thậm chí chân linh cũng sẽ đi tới đây, mưu đồ Huyết Nha tinh. Cho nên nơi này vô cùng nguy hiểm, chúng ta vẫn phải cẩn thận ẩn tàng hành tích cho thỏa đáng.
Cừu Nguyên thấy Thạch Mục trắng trợn phi độn đi như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng nói.
- Huyết Nha tinh chính là chỗ này? Về phần những thú dữ kia thật ra thì không sao, trực tiếp giết chính là, hiện tại trọng yếu nhất vẫn tìm được Thao Thiết chân linh.
Thạch Mục ánh mắt hơi vui, sau đó tùy ý nói.
Cừu Nguyên, La Tố, Côn Đồ ba người nghe nói lời này, nhìn nhau, sắc mặt khó coi.
Huyết nguyên Tinh Hải lợi hại, ba tộc bọn họ rõ ràng nhất rồi.
Dĩ vãng người của ba tộc tiến vào Tu La Chi Tâm, tầng thứ nhất và tầng thứ hai cơ bản đều có thể xông qua được, nhưng mỗi lần tới đến tầng thứ ba này, đều bị đánh bại mà quay về.
Nơi này có thể nói hung thú không lý trí chút nào, nhưng bản năng sát lục cực kỳ cường đại, người không tự mình lĩnh hội qua, không thể nào lý giải được.
Thạch Mục ý lớn như vậy, chỉ sợ sau này nếm mùi đau khổ.
Nhưng bọn họ cũng không hảo thuyết gì, cùng với Thạch Mục đụng phải những thú dữ kia, dĩ nhiên là hiểu rõ rồi.
Thạch Mục nói xong, liền không để ý đến ba người Cừu Nguyên, mà nhìn Diệu Không.
Diệu Không thời khắc này khoanh chân ngồi xuống, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết, ngấm chìm vào trong la bàn.
La bàn chẳng biết tại sao, sau khi đi tới tầng thứ ba đột nhiên bắt đầu rung động, kim chỉ nam chấn động không ngừng.
- Có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Thạch Mục khẩn trương, truyền âm hỏi.
Chỗ này thần thức không gian này trói buộc mạnh hơn, với lực tinh thần của hắn, ở chỗ này chỉ có thể lan tràn ra chứng năm trăm dặm, Linh Mục Thần Thông cũng chỉ có thể nhìn Xuất Thiên lý.
Tìm kiếm Cửu Thủ Thao Thiết chỉ có thể dựa vào la bàn pháp bảo của Diệu Không.
Nếu như bảo vật này mất tác dụng, huyết hải này diện tích cực lớn, bọn họ thật hết đường xoay xở rồi.
- Không biết sao rồi, đột nhiên có một lực lượng quấy nhiễu la bàn dò xét, nhưng không sao, ta thi triển bí thuật thượng giới, nhất định có thể dò xét ra vị trí của Cửu Thủ Thao Thiết.
Diệu Không truyền âm trả lời.
Hắn nghiêm sắc mặt giây lát, mười ngón nhúc nhích, đầu ngón tay bay ra vô số hào quang màu vàng, ngưng tụ thành từng pháp quyết phù văn lớn có nhỏ có, khác biệt hoàn toàn cùng pháp quyết tầm thường, ngấm chìm vào trong la bàn.
La bàn lập tức ổn định không ít, kim chỉ nam tuy còn run khẽ, nhưng chỉ một phương hướng minh xác.
Thạch Mục mắt thấy cảnh này, sắc mặt buông lỏng, phất tay đánh ra một đạo hoàng mang, rót vào dưới chân Hoàng Vân.
Hoàng Vân lập tức ngưng tụ lại, toát ra hào quang chói mắt, tốc độ lập tức tăng nhanh không ít, cuồn cuộn tiến lên, nhấc lên dòng khí dư ba cuồng bạo.
Càng bay về phía trước, đám người Cừu Nguyên dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Đã tiến xa như vậy, gần như đã bay qua mấy vạn dặm, nhưng trên đường không đụng phải một con hung thú nào.
Thật có chút kỳ quái rồi, trước đây bọn họ tiến vào huyết nguyên Tinh Hải không lâu, liền gặp phải hung thú tập kích.
Tại sao có thể như vậy?
Ba người Cừu Nguyên liếc nhau, đều nhận thấy vẻ khó hiểu trong mắt nhau.
Thật ra Thạch Mục để ý tình huống chung quanh, hắn chậm rãi vận chuyển công pháp, điều chỉnh trạng thái tự thân đến tốt nhất, chuẩn bị cho đại chiến sắp đến.
- Ừ, chuyện gì xảy ra? Các ngươi không phải nói nơi này có hung thú gì đó sao?
Bay được một khoảng cách, Thạch Mục đã nhận ra khác thường, khẽ nhíu mày nhìn ba người Cừu Nguyên.
Lúc này bọn họ đã phi độn mấy trăm ngàn dặm, nhưng đừng nói là hung thú, một sợi lông mao của thú cũng không thấy.
Chung quanh bình tĩnh vô cùng, ngoại trừ tiếng Hải Ba đào đào, không có động tĩnh gì.
Cừu Nguyên cùng mọi người cổ quái, vội vàng nói bản thân mình cũng không biết vì sao.
Hung thú trong huyết hải, dường như đột nhiên mất tích tập thể vậy.
- Hay là, Cửu Thủ Thao Thiết đã thôn phệ toàn bộ hung thú nơi này rồi, rất có khả năng!
Thạch Mục trong lòng chợt nảy ra một ý niệm.
Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng.
Chỗ này huyết hải linh khí sung doanh vô cùng, hung thú sinh sống ở nơi này nhất định khí huyết dồi dào, đối với Cửu Thủ Thao Thiết, là huyết thực tốt nhất.
Nghe Cừu Nguyên nói, số lượng hung thú ở đây không ít, Cửu Thủ Thao Thiết thôn phệ nhiều hung thú như vậy, thực lực nhất định lại có tiến bộ.
Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, trong lòng suy tính các đối sách.
Trong lúc Thạch Mục trầm ngâm, một tiếng duệ vang lên.
La bàn trước người Diệu Không đột nhiên bốc lên bạch quang chói mắt, thẳng hướng lên, khiến mọi người hoảng sợ.
Ngay sau đó, ánh sáng màu trắng vỡ vụn ra một tiếng lạch cạch.
Kim chỉ nam trên la bàn loạn chuyển tích lưu lưu, bất kể Diệu Không thi pháp như thế nào, cũng không thể ổn định được.
Sắc mặt Diệu Không đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, đứng lên.
- Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Thạch Mục cũng khó nhìn, trầm giọng hỏi.
- Không biết, hoàn toàn bị ngăn cách khí tức Cửu Thủ Thao Thiết rồi, Ngọc hoàng la bàn ta cũng hoàn toàn không dò xét được hơi thở của nó.
Diệu Không nói.