- Phùng huynh, ở đây lại nhờ ngươi.
- Được.
Phùng Ly lên tiếng, sau đó phi thân nhảy vào trong hố.
Hắn liếc mắt nhìn vết lõm trên cánh cửa lớn, cổ tay lật một cái. Trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện thêm một bức tượng hình con khỉ màu đỏ, bộ dáng kia không ngờ chính là một con hầu tử hai tay bịt mắt.
Trong lòng Thạch Mục chợt đập mạnh. Bức tượng hình con khỉ này và tín vật của tộc trưởng của hắn bất kể là về kích thước, hình dạng đều không khau nhau. Chỉ là động tác của con khỉ khác nhau.
Hắn lập tức nhớ tới lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa. Trong đó, trên một lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa là một hầu tử hai tay bịt mắt, giống hệt với bức tượng hầu tử ở trong tay của Phùng Ly.
Phùng Ly nâng bức tượng hình con khỉ kia lên, để vào trong vết lõm, nhẹ nhàng nhấn một cái. Bức tượng lại vừa khít với vết lõm.
Két.
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên. Trên cửa đá màu xanh chợt sáng lên từng vòng linh văn, tản ra từng trận ánh sáng nhu hòa.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất chấn động mạnh một cái. Dưới mặt đất vang lên từng tiếng ma sát. Cửa đá bắt đầu chậm rãi mở ra.
Mọi người thấy vậy, nhất thời phát ra những tiếng hoan hô.
Cửa đá màu xanh từ từ mở ra, lộ ra một hang động tối đen như mực.
Mặc dù cánh cửa lớn bị mở ra, nhưng cũng không có ai lập tức đi vào. Tất cả đều cẩn thận quan sát bốn phía ở bên trong. Đáng tiếc bên trong tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tâm niệm Thạch Mục thoáng động, thần thức lan ra, thăm dò về phía bên trong.
Chỉ có điều thần thức vừa tiến tới cửa lớn, lập tức bị một lực lượng vô hình ngăn chặn, không có cách nào tiến vào thêm chút nào. Hiển nhiên bên trong bố trí cấm chế cao minh nào đó.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Nhất thời không có người nào nói chuyện.
- Hắc hắc, vị Nhân tộc đạo hữu này, ngươi tên là Thạch Mục đúng không? Ở đây lại làm phiền ngươi đi trước thăm dò đường đi một chút. Nếu như bên trong có bảo vật gì, sau này sẽ phân cho ngươi một hai cái, cũng không phải là không thể được.
Phù Đà vung tay lên. Đám người của Kim Viên Tộc bao vây xung quanh Thạch Mục, trên mặt lộ ra thần sắc không có thiện ý, mở miệng nói.
Đối với Phùng Ly, lúc này hắn cũng không có bộ dạng tôn trọng như vừa rồi.
Khóe miệng Thạch Mục cong lên. Hắn mỉm cười, thả người nhảy vào trong hố. Hắn cùng Phùng Ly nhìn nhau, dẫn đầu đi về phía bên trong.
Phù Đà thấy Thạch Mục sảng khoái nhảy xuống như vậy, lại cảm giác có chút ngoài ý muốn. Hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Mà Phùng Ly đứng ở một bên, trên mặt lại l lộ ra một vẻ trào phúng, một tay phất lên.
Trên cửa đá, bức tượng hình con khỉ có ánh sáng màu đỏ lóe lên, thoát khỏi vết lõm của cánh cửa đá, bay trở về trong tay hắn.
Phùng Ly lật tay thu hồi bức tượng, cũng đi về phía bên trong.
Hai người rất nhanh liền tiến vào trong bóng tối. Chỉ có tiếng bước chân mơ hồ truyền ra.
- Đi thôi. Chúng ta cũng đuổi theo.
Sau khi Phù Đà nhìn thấy hai người Thạch Mục đi vào, cũng không có tình trạng dị thường gì, vì vậy hắn mở miệng kêu lên.
Những người khác ở xung quanh đã thấy tâm can ngứa khó nhịn từ lâu. Nơi này chính là bí cảnh thượng cổ. Không biết có bao nhiêu bảo bối. Vừa nghe nói Phù Đà hạ lệnh, bọn họ lập tức bước vào bên trong.
Ầm ầm ầm!
Tất cả mọi người đi vào, cửa đá màu xanh phát ra tiếng ma sát ầm ầm, không ngờ chợt tự động đóng lại.
Cùng lúc đó, mọi người phát hiện ra từng ánh sáng màu đỏ rất nhanh chiếu sáng tất cả.
Phía sau cánh cửa lớn không ngờ là một không gian cực lớn hình tròn, giống như một chỗ hang động trong lòng đất, lớn chừng bốn năm mươi trượng.
Trên vách tường bốn phía xung quanh khắc vô số phù văn màu đỏ, mơ hồ tạo thành một trận pháp đại hình.
Ngoại trừ những hình vẽ phù văn trận pháp này ra, trên vách tường còn có một vài bức phù điêu hình người bằng than chì. Không ngờ là một vài chiến sĩ mặc áo giáp, trông rất sống động, giống như là chiến sĩ thật sự.
Lúc này Thạch Mục và Phùng Ly lại ở trên không, đứng sóng vai.
- Cánh cửa tại sao lại đột nhiên đóng lại!
Sắc mặt đám người Kim Viên Tộc đều vô cùng kinh ngạc. Có mấy người thậm chí lập tức chạy đến cạnh cửa, dùng sức muốn đẩy cửa đá ra. Nhưng mặc cho bọn họ dùng lực như thế nào, thậm chí vận dụng pháp bảo linh khí, cửa đá vẫn không chút sứt mẻ. Những người khác lập tức đi hỗ trợ. Thậm chí đám người Phù Đà cũng gia nhập vào. Đáng tiếc tất cả đều chỉ uổng phí thời gian.
Thạch Mục không để ý đến đám người phía sau. Hắn xuyên qua ánh sáng màu đỏ nhìn bức tường hình tròn ở xung quanh.
Phùng Ly cũng đánh giá tình hình xung quanh.
Đám người Phù Đà thử một hồi lâu, trước sau vẫn vô ích. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là buông tha.
- Bất kể như thế nào, trước tiếp tục đi tới. Sau khi tìm được bảo vật, lại nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này cũng không muộn.
Phù Đà nói.
Chỉ đành phải như thế. Những người khác đáp ứng một tiếng, lúc này mới bắt đầu quan sát tình huống trước mắt.
Nhưng ngay vào lúc này, trong không gian chỗ này bỗng nhiên vang lên một tiếng “oong” chấn động. Phù văn trận pháp ở trên vách tường chung quanh đều sáng lên.
Một sóng chấn động kỳ dị hiện ra, từ bốn phương tám hướng cuốn tới, bao phủ ở toàn bộ không gian.
- Không tốt, có cấm chế!
Có người của Kim Viên Tộc kêu lên.
Sắc mặt Thạch Mục và Phùng Ly cũng thoáng đổi. Trên tay Thạch Mục bấm pháp quyết, đã muốn thi triển thần thông.