Phùng Ly thời khắc này trên người mang theo một chút khí tức của Chu Yếm, như vậy cũng có thể giải thích vừa rồi hắn tại sao lại rơi vào cảnh trong mơ.
Hẳn là cảm ứng được khí tức của Chu Yếm, Bạch Viên Lão Tổ ký ức trong huyết mạch của hắn mới vì vậy thức tỉnh, lúc này mới xuất hiện một màn trước đây khi Bạch Viên Lão Tổ và Chu Yếm biệt ly kia.
- Thạch huynh đoán không lầm, ta thừa kế truyền thừa của Chu Yếm đại nhân... Bất quá ta chẳng qua là có được một số công pháp và bảo vật của Chu Yếm đại nhân, đối với chuyện của người phần lớn đều không hiểu rõ lắm, cũng không có nghe nói qua ông ta và Thiên Đình từng có quan hệ gì, không biết Thạch huynh hỏi cái này làm cái gì?
Phùng Ly hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Thạch Mục trong lòng có chút thất vọng, nhưng mà vẫn cười đáp.
- Không biết Thạch huynh tiếp theo có tính toán gì không?
Phùng Ly hỏi.
- Phùng huynh, thật không dám giấu giếm, ta giờ này chính là tộc trưởng của Di Thiên Cự Viên tộc, vì đối kháng Thiên Đình xâm lấn, liên hiệp không ít tộc quần của Thiên Hà tinh vực, hợp thành Di Thiên liên minh. Phùng huynh nếu hiện tại đã đến Thiên Hà tinh vực rồi, nếu như không có chuyện gì khác, chi bằng gia nhập Di Thiên liên minh, đối kháng Thiên Đình, như thế nào?
Thạch Mục hỏi.
Phùng Ly nghe nói lời này, mỉm cười, lắc đầu nói:
- Cái này không cần rồi, ta đến Thiên Hà tinh vực, chỉ là vì cái bảo tàng này, ta còn có những chuyện khác cần phải chạy đi xử lý, chỉ sợ sẽ không ở chỗ này lâu, không thể kề vai chiến đấu cùng Thạch huynh được rồi.
- Được, nếu như thế, chúng ta sẽ lần nữa chia tay ở đây. Phùng huynh nếu như ở tại Thiên Hà tinh vực có khó khăn gì, có thể đến Vũ Nham tinh tìm ta.
Thạch Mục có chút tiếc nuối thở dài, dặn.
- Ha ha, nhất định. Ta và huynh hữu duyên, tin tưởng lần sau gặp nhau, sẽ không quá lâu đâu. Bảo trọng!
Phùng Ly cười ha ha một tiếng, lập tức cáo từ ly khai, thân thể hóa thành một quầng trắng mờ, bay đi về phương xa.
Thạch Mục nhìn theo Phùng Ly đã đi xa, lật tay tế ra Long Vũ phi xa, người nhẹ nhàng bay lên.
Lập tức, hắn phất một tay, Thái Nhi bay ra từ trong túi linh thú.
- Hốt! Có thể nói là buồn chết ta đây rồi. Thạch Đầu, ngươi thế nào hiện giờ mới kêu ta đây đi ra vậy?
Thái Nhi vừa ra tới, liền một trận hít hà hò hét.
Với cá tính giống như con khỉ của nó, muốn để cho nó đợi ở trong túi linh thú, quả thực là hành hạ nó.
- Được thôi, nếu ngươi muốn hoạt động, phi xa này liền giao cho ngươi rồi.
Thạch Mục giao Long Vũ phi xa cho Thái Nhi khống chế, tự bản thân mình khoanh chân ngồi xuống, tự lấy ra bản Huyền Hỏa Bí Lục đó.
Đối với công pháp thời kỳ thượng cổ, hắn vẫn cảm thấy hứng thú vô cùng, nhất là thứ do Huyền Hỏa Thượng Nhân lưu lại.
Thủy Linh Tử tuy rằng cũng biết không ít thượng cổ bí thuật, bất quá hắn đối với Bất Tử Thần Hồn này không yên lòng, không dám thỉnh giáo một số bí thuật công pháp với y, để tránh không cẩn thận một chút bị dính đòn.
- Được rồi!
Thái Nhi thật ra thì thích khống chế Long Vũ phi xa. Nó thích loại khoái cảm phóng xe điên cuồng đó, lập tức hưng trí bừng bừng điều khiển Long Vũ phi xa, bay đi về phương xa.
Thạch Mục tìm một chỗ góc, khoanh chân ngồi xuống, lật ra Huyền Hỏa Bí Lục, cẩn thận lật xem từng trang từng trang.
Thật lâu sau, hắn mới khép quyển sách lại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Hắn đại khái lật xem qua một lần bản Huyền Hỏa Bí Lục này, phát hiện sách này không hổ là sách truyền thừa của Huyền Hỏa Thượng Nhân, bên trong ghi lại rất nhiều công pháp, vũ kỹ, bí thuật thần kỳ vô cùng, khiến cho Thạch Mục mở rộng tầm mắt.
Huyền Hỏa Thượng Nhân hiểu biết rất rộng, ngoại trừ công pháp ra, còn tinh thông trận pháp chi đạo. Bản Huyền Hỏa Bí Lục này non nửa nội dung đều ghi lại trận pháp truyền thừa của ông ta.
Đáng tiếc Thạch Mục cũng không tinh thông đối với trận pháp. Những trận pháp truyền thừa này để ở trong tay hắn có chút bị lu mờ đi rồi.
Ngoại trừ những thứ này, còn có một chút tu luyện tâm đắc của Huyền Hỏa Thượng Nhân.
Huyền Hỏa Thượng Nhân chính là Thần cảnh hậu kỳ đại năng, phía trên ghi lại tâm đắc của ông ta khi đột phá các cảnh giới của Thần cảnh.
Tuy rằng điều kiện mỗi một Thần cảnh đại năng thành công đột phá gần như đều là không thể phục chế, bất quá vẫn là có thể tham khảo, những tu luyện tâm đắc mới là chỗ trân quý nhất của bản Huyền Hỏa Bí Lục này.
Hơn nữa, trên bản điển tịch này cũng ghi lại một pháp môn ngưng luyện Hỏa Diễm Nguyên Thần, so với Thủy Linh Tử truyền thụ cho hắn còn muốn hơi huyền diệu hơn một chút, hơn nữa cái pháp môn này tuyệt không vấn đề, Thủy Linh Tử truyền thụ cho pháp môn của y, hắn vẫn luôn tồn tâm do dự nghi ngờ.
Thạch Mục trong lòng thầm quyết định, ngày sau khi lên cấp Thần cảnh trung kỳ, tuyển dụng pháp môn trên Huyền Hỏa Bí Lục.
Nhục thân đột phá cảnh giới viên mãn, tu vi của hắn cũng liền theo đó tiến bộ không ít, cự ly Thần Cảnh Sơ Kỳ điên phong cũng không phải là rất xa, tin tưởng rất nhanh sau đó liền có năng lực tu luyện đến.
Ở cuối cuốn Huyền Hỏa Bí Lục, Huyền Hỏa Thượng Nhân còn dặn dò, bảo người truyện thừa của ông ta nhất định phải khai tông lập phái, đem một thân thần thông và uy danh của ông ta lưu truyền xuống thiên thu vạn đại.
Thạch Mục xem đến nơi này, trong lòng có chút cảm khái không nói nên lời.
Xem ra mỗi người đều có dục vọng khác biệt. Huyền Hỏa Thượng Nhân này đối với việc lưu truyền danh tiếng đến đời sau cố chấp dị thường.
Khó trách còn đặc biệt ở trong pho tượng thạch hầu của Phùng Ly, lưu lại Lưỡng Nghi Ly Địa Huyễn Hỏa Trận loại rõ ràng là Hộ Tông Đại Trận đó, hết thảy đều là vì để chuẩn bị khai tông lập phái.
Thạch Mục trong lòng cũng lần nữa hạ quyết tâm, ngày sau nhất định tìm cho bản Huyền Hỏa Bí Lục này một truyền nhân thích hợp, thỏa mãn tâm nguyện của Huyền Hỏa Thượng Nhân.
Hắn hít sâu một hơi, cố loại trừ tạp niệm, nhắm mắt tĩnh tọa, tiếp tục tham ngộ.