Biên: nila32
Man nhân cầm đầu cùng những người phía sau lập tức cả kinh, tất cả đều nhìn về phía Thạch Mục với vẻ mặt đầy sự khiếp sợ.
“Tiền bối...tiền bối, chúng ta có mắt như mù mong tiền bối tha tội. Không biết...” Man nhân cầm đầu cố gắng trấn định tinh thần nói ra.
“Các ngươi không cần phải khẩn trương như thế, tại hạ chỉ muốn hỏi đường một chút mà thôi. Nếu các người không muốn nói chuyện tử tế, ta cũng không ngại dùng chân tay để nói chuyện”. Thạch Mục thản nhiên nói.
“Không dám, không dám.” Man nhân cầm đầu vội vàng khoát tay nói.
“Như vậy thì các ngươi phải trả lời ta vài vấn đề.” Thạch Mục nói ra.
Trước thực lực cường đại của Thạch Mục, tự nhiên những tên man tộc này không dám chống cự nữa.
Từ những thông tin thu được, Thạch Mục đã xác nhận những suy đoán của bản thân trước đây.
Những tên dũng sĩ Man tộc này thực sự hành hương về phía Bạch Mã sơn do lời kêu gọi của đại tế ti Tất Lực Cách. Bọn chúng mang lễ vật đến tham dự đại điển truyền ngôi đại tế ti.
Chẳng qua người được truyền ngôi đại tế ti đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Hơn nữa, có thể xác nhận những người trước đây được đề cử vị trí đại tế ti bây giờ lại không phải là người được truyền ngôi đại tế ti.
Căn cứ vào tin tức lưu truyền trong bát bộ Man tộc, vị đại tế ti tương lai này là một người đã chu du đại lục nhiều năm mới trở về, nghe nói người này có thực lực thực sự siêu cường.
Sau một nén nhang
Thạch Mục đứng trên thanh dực phi xa, bay nhanh về hướng Đông, chẳng qua trong đầu hắn dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.
“Thạch Đầu, từ khi nghe nói chuyện Đại tế ti Man tộc muốn truyền ngôi, ngươi hình như có suy nghĩ gì sao, hay là ta và người đến tham gia cho thêm phần nào nhiệt.” Thải nhi nói.
“Việc này có chút vấn đề, nhưng hiện tại ta không có thời gian để suy nghĩ, cứ từ từ rồi tính.” Thạch Mục nói qua, thúc giục thanh dực phi xa phóng ra một luồng ánh sáng xanh, tốc độ được đề thăng biến thành một dải ánh sáng xanh vạch giữa không trung mà đi.
Cách thành Thiên Ngu chín trăm dặm về phía Tây có một dãy núi chập chùng, địa thế hiểm trở. Ở đó không thiếu những ngọn núi cao chọc trời. Đỉnh núi được mây mù bao phủ, mơ hồ có thể chứng kiến có những tòa lầu các, cung điện được xây dựng trên các đỉnh núi. Có thể nói cảnh trí nơi đây như chốn bồn lai tiên cảnh.
Dãy núi này có tên là Thái Hoa sơn mạch. Nơi đây là đại bản doanh của Thông Thiên Tiến Giáo, một trong những đại tông môn của đại lục.
Ngọn chủ phong của Thái Hoa sơn mạch cao hơn vạn trượng, quanh năm tử khí lượn lờ, ráng chiều bốc lên. Chủ điện nguy nga tráng lệ được xây dựng ở đây. Bao bọc xung quanh ngọn núi là chín ngọn núi được gọi là “Cửu liên bảo trụ”.
Sâu trong sơn mạch, cách xa ngọn núi chính còn có một ngọn núi khác. Nơi đây quanh năm được bao phủ bởi mây mù.
Hầu hết đệ tự trong phái đều không biết được ngọn núi này được dùng để làm gì, chỉ biết nó được gọi là “Phi Lai Phong”. Đây là cấm địa của Thông Thiên giáo, đệ tử bình thường không được phép đặt chân vào đó.
Buổi đêm, một gã thanh niên mặc bộ đạo bào màu xanh từ đằng xa phi thân về phía Phi Lai Phong, trực tiếp đi vào một tòa kiến trúc lớn bằng đá được xây dựng trên đỉnh núi.
Kiến trúc bằng đá kia thoạt nhìn tương đối rộng rãi, nhưng bên trong cũng chỉ vỏn vẹn có một cái tế đàn chiếm gần hết không gian bên trong.
Lúc này, có bảy tám tên đệ tử trẻ tuổi mặc bộ đạo bào bát quái màu lam đang ngồi xếp bằng xung quanh tế đàn.Những tên này tựa hồ tu vi không yếu, về cơ bản đều đạt tới Tiên Thiên sơ, trung kì.
Thấy người mặc đạo bào màu xanh tiến đến, vài tên đệ tử trẻ tuổi kia vội vàng đứng lên, cung kính chắp tay hành lễ.
“Bái kiến sư huynh.”
“Ừ, không có gì lạ chứ?” Gã kia thấy vậy không nhanh không chậm hỏi lại một câu.
“Đa tạ đại sư huynh quan tâm, ở đây tất cả đều như thường. Trong lúc cấp bách sư huynh còn quan tâm tới nơi đây, thực sự khiến chúng ta thụ sủng nhược kinh (được quan tâm quá mức mà lo sợ).” Tên đạo sĩ béo cầm đầu trong đám vội vàng nói.
Một nữ đạo sĩ thân hình đầy đặn cũng phụ họa thêm, nịnh nọt tên đạo sĩ được gọi là đại sư huynh vừa rồi.
Tên này đúng là đại đệ tử của trưởng lão Phong Ma điện. Gã là đồ tôn dòng chính của Vu Trần chân nhân, tên là Vu Thịnh. Vu Thịnh có thân phụ huyết mạch tứ phẩm, vả lại có tư chất tu luyện cực cao, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Tiên Thiên hậu kì. Tên này vì thế rất được tông môn coi trọng bồi tài.
“Các vị sư đệ, sư muội đều là tinh anh của tông môn, nếu không cũng sẽ không được cắt cử đến nơi đây. Chỉ cần không có sai sót gì, cuối năm ta sẽ xin tông môn ban thưởng cho các ngươi.” Vu Thịnh mỉm cưới nói ra, có chút hưởng thụ với loại tình huống này.
Vừa dứt lời, bên kia tế đàn đột nhiên phát ra một tiếng vù vù, tiếp theo bỗng nhiên sáng ngời.
Pháp trận kia có ba tầng trong ngoài, đan xen vào nhau thoạt nhìn có vẻ huyền ảo, giờ phút này nơi phát ra ánh sáng đúng là tầng trong cùng của pháp trận. Trên pháp trận những phù văn kia di chuyển như linh xà bình thường hết sức linh động, tỏa ra hào quang màu đỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Vu Thịnh nhướng mày hỏi.
“Cái này...”
Mấy tên còn lại cũng là nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, tầng thứ hai của pháp trận trên tế đàn cũng sáng lên.
“Không đúng, có người muốn truyền tống đến nơi đây, sợ rằng kẻ truyền tống đến đây có mục đích xấu. Ngô sư muôi, ngươi ngay lập tức đi bẩm báo trưởng bối trong môn, những người còn lại tìm cách ngăn cản pháp trận.” Vu Tịnh tỉnh táo phân phó mọi người.
Vị sư muội kia đáp ứng một tiếng liền nhanh chóng rời khỏi nhà đá.
Dưới sự dẫn dắt của Vu Thịnh, những người còn lại chia ra bốn phía pháp trận, trong tay mỗi người nắm một cây trận kì đánh vào pháp trận từng đạo pháp quyết.
Đúng lúc này, tầng thứ ba của pháp trận cũng sáng lên, những phù văn lúc này cũng phát ra từng trận hào quang, di chuyển như linh xà xung quanh pháp trận.
“Nhanh! Không ổn.” Trong lòng Vu Thịnh lúc này thập phần bất an.
Những người kia kinh hãi, pháp quyết trong tay càng nhanh hơn đánh về phía pháp trận, nhưng dường như pháp quyết kia không hề có tác dụng gì. Pháp trận vẫn vận chuyển như trước, phát ra vù vù âm thanh, tỏa ra trận trận hào quang.
Trong chớp mắt, ba tầng pháp trận chuyển động ầm ầm. Từ bên trong phát ra một đoàn bạch quang chói mắt, bạch quang kịch liệt chớp động chiếu lên nhưng người xung quanh làm mọi người không thể mở mắt.
Nương theo lấy bạch quang kịch liệt chớp động cùng với sự chấn động không ngừng của không gian, nhưng bất kể là bạch quang hay không gian chấn động cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi đột nhiên tiêu tán.
Bạch quang thu lại, mấy tên đệ tử Thông Thiên giáo cũng có thể mở mắt, lúc này mọi người thấy được một người cao lớn xuất hiện ở giữa pháp trận.
Kẻ đến là một nam tử khôi ngô tầm tuổi trung niên,hai đồng tử và mái tóc đều có màu vàng óng. Người này mặc một bộ trường bào màu vàng, thoạt nhìn người này phát ra khi thế như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phát ra khí thế sắc bén.
“Ngươi là kẻ nào, sao giám xông vào thánh địa của Thông Thiên giáo.”Tên đạo sĩ mập mạp nghiêm giọng quát lên.
“Chỉ là cỏ rác lại dám chất vấn ta.” Nam nhân mặc trường bào màu vàng hừ lạnh, tay phải bấm quyết chỉ về phía tên đạo nhân mập mạp kia. Trong tay xuất hiện một vòng xoáy màu vàng nhanh chóng lớn dần lên.
Vòng xoáy kia vừa xuất hiện, một lực lượng vô hình liền hướng về phía tên đạo sĩ kia.Thấy tình hình không ổn gã liền muốn chạy trốn. Bất quá như vậy đã muộn, cả người gã không tự chủ được nữa bị hút về phía vòng xoáy, vô thanh vô tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Đúng là thứ rác rưởi, thật là yếu không thể yếu hơn”. Nam tử áo vàng quét mắt qua mọi người nhàn nhạt nói.
“Kết kiếm trận, vây khốn hắn đợi sư tổ cùng trưởng lão tới.” Vu Thịnh thấy thế cắn răng quát.
Đệ tử khác nghe vậy liền lầy ra pháp khí tiên hành vây khốn nam tử kia vào giữa. Về phần Vu Thịnh, mồm nói kiếm trận nhưng lại lủi ra cửa chạy trốn bỏ mặc những tên đệ tử kia.
Nam tử áo vàng nhìn cũng không thèm nhìn, song chỉ cùng nhau bắn ra một đạo ánh sáng đuổi tới Vụ Thịnh.
Vu Thịnh không kịp trốn tránh, chỉ kịp quay người lại vẫy tay tế ra một tấm thuẫn mầu đồng xanh trước người.
Chỉ thấy mặt ngoài tấm thuẫn lóa lên màu xanh ánh sáng, từ bên trong thoát ra một đầu độc giác Sư lớn mở ra miệng lớn dính máu, thình lình phát khí tức của cường giả Địa giai.
Điện quang màu tìm ẩn hiện quấn quanh thân hình đầu kia sư tử, bốn chân như bay, độc giác trên đầu sư tử phát ra một đạo ánh sáng tím đối đầu với đạo kim quang đoạt mệnh kia.
Oanh!
Hai đạo kim quang va chạm vào nhau, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, xung động phát ra làm rung động cả căn nhà đá.
Nhưng mà sau khi va chạm, đạo màu tím ánh sáng kia ầm ầm tán loạn, đạo kim quang kia dường như không ảnh hưởng gì tiếp tục đánh tới tấm thuẫn mà cổ đồng của Vu Thịnh.
Đâm vào tấm thuẫn, đạo kim quang kia làm bắn lên vô số tia lửa, vậy mà không có xuyên qua được tấm thuẫn.
Bành một tiếng, cả người Vu Thịnh cùng tấm thuẫn bị đánh bay đi đập vào tường đá. Thoạt nhìn tấm thuẫn đã bị tổn hại hoàn toàn không thể sử dụng được nữa.
Mặc dù may mắn đỡ được một đòn chí mạng, nhưng tay cầm thuẫn của Vu Thịnh đã bị phế, rủ xuống một bên.
Nam tử áo vàng thấy một kích không giết được Vu Thịnh, thản nhiên giơ tay lên lại một lần nữa phóng xuất ra một tia kim quang.
Tốc độ kim quang lúc này nhanh hơn mấy lần, chỉ trong chớp mắt liền tới trước người Vu Thịnh. Lần này Vu Thịnh không còn kịp làm gì nữa, cứ mặc cho kim quang đâm vào đầu lâu.
Bành!
Một tiếng vang nặng nề, thủ cấp Vu Thịnh như quả dưa hấu bị nổ túng, máu thịt văng khắp nơi.
Mấy tên đệ tử Thông Thiên giáo thấy vậy nhao nhao chạy về phía cửa ra vào.
Nam tử áo vàng chậm rãi đi xuống tế đàn, tay áo phất lên, năm sáu đạo bán nguyệt ánh sáng lóe lên mà đi. Mấy đạo bán nguyệt này như thuấn di mà đi, trong nháy mắt đã đuổi kịp đi vào bên trong cơ thể của mấy tên đệ tử.
Mấy tên đệ tử này lập trì trệ như bị đóng băng vậy không tài nào nhúc nhích mảy may.
Sau một khắc “Bành, bành, bành...” liên tiếp những thanh âm nổ lớn vang lên, thân thể mấy tên đệ tử kia tất cả đều nổ như pháo hoa, máu thịt văng kháp nơi, bất quá lại không chạm được vào người nam tử áo vàng.
Nam tử nhíu mày, cất bước ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt đầy suy tư.
Gã dừng lại một chút, sau đó nâng cánh tay lên đấm một quyền vào hư không, một cỗ man lực vô hình tuôn ra.
Một đạo hư ảnh nấm đấm lớn như một lầu các, xung quanh kim quang ẩn hiện đập lên không trung.
Boong!
Quyền ảnh màu vàng bị một cỗ lực lượng nào đó chặn lại, trong không trung truyền tới một loạt âm thanh của kim loại va chạm vào nhau.
Ngay sau đó, giữa không trung nguyên bản như không có gì, đột nhiên vạn đạo lưu quang hiện ra, sau đó một mảnh mù sương màn sáng bao phủ ngọn núi hiện ra.
Mặt ngoài của màn sáng kia lưu chuyển vô số phù văn như mãng xà, từ những phù văn tản mát ra từng đợt linh áp kinh người.