Ầm ầm!
Hơn mười tia kim sắc lôi điện hung ác đánh xuống thanh đồng cổ chuông, làm nó run dữ dội, nghe thấy một tiếng “rắc rắc”, bên trên cổ chuông đã xuất hiện một vết rạn.
Trong mắt Bành Nhạc cuối cùng cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, thanh đồng cổ chuông này là pháp bảo phẩm giai không thấp được hắn tìm thấy ở di tích cổ tu, cho dù là pháp bảo cùng giai, cũng không thể tùy tiện dễ dàng phá tan, tại sao hôm nay lại bị hao tổn!
Kim sắc lôi điện có tầm ảnh hưởng rất rộng, ngay cả chiếc thuyền rồng màu vàng cũng bị nó tác động đến, chỉ một tiếng “phanh” đã vỡ vụn.
Không kịp đợi hắn tiếp tục hành động, trước mắt bỗng hoa lên, Thạch Mục đã hiện ra.
Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hắn mang theo bạch sắc hỏa diễm cuồn cuộn, vàng trắng hai màu hòa lẫn vào nhau, tản ra khí tức không rõ nhưng lại mãnh liệt đáng sợ.
Thạch Mục lớn tiếng hét lên, Như Ý Tấn Thiết Côn bùng cháy dũng mãnh đập xuống thanh đồng cổ chuông.
- Mãnh Hổ Xuất Động!
Tiếng kim loại giao kích vang lên kèm tiếng nổ mạnh, Bành Nhạc cùng thanh đồng cổ chuông bị đánh bay đến hơn mười trượng.
Vết rạn trên thanh đồng cổ chuông nhanh chóng lan rộng ra mọi phía, một tiếng phịch, thoáng chốc vỡ vụn.
Phốc!
Bành Nhạc há mồm phun một ngụm máu tươi nhỏ, thần sắc trên mặt tràn đầy không thể tin.
- Không có khả năng!
Hắn điên cuồng thở mạnh.
Chưa đầy trăm năm trước, hắn đối phó với người trước mắt này, cũng với một nữ tử khác có thực lực mạnh hơn, mặc dù vậy hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân mà chẳng dùng đến bao nhiêu công phu đã có thể tóm được cả hai, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Thế nhưng chỉ vài thập niên đã qua, bản thân hắn lại đối mặt với người nọ, lại rơi xuống hạ phong, thậm chí tế ra pháp bảo ẩn giấu cũng không phải là đối thủ.
- Ban đầu, vốn dĩ không muốn đối phó ngươi, chẳng quan ngươi tự đưa mình tới cửa, ta đây cũng không khách khí.
Thạch Mục giọng điệu nhàn nhạt, Như Ý Tấn Thiết Côn trên tay huyễn hóa thành từng đường côn ảnh, vọt tới như thủy triều.
Ở một vị trí khác gần Bành Nhạc, một bóng người bỗng hoa lên, Tây Môn Tuyết hiện ra, trên thân bạch quang rực rỡ sáng chói, miệng nàng lẩm nhẩm, hàn khí quanh người càng ngày càng mạnh, vô số bông tuyết màu trắng hiện ra.
Vô số băng nhũ ẩn hiện bên trong từng bông tuyết trắng, sau đó đột nhiên chấn động, tấn công hướng Bành Nhạc, mang theo tiếng rít chói tai.
Bành Nhạc hít một hơi thật sâu, biểu tình bình tĩnh trở lại, hai tay đan chép, kết xuất một thủ ấn.
Tiếng sấm mãnh liệt, quanh người Bành Nhạc hiện ra từng đường bạch sắc hồ quang điện cực to, tản mát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến người bình thường vừa nhìn qua cũng có cảm giác đau đớn.
Từng đường hồ quang uốn quanh thân Bành Nhạc, khiến hắn dường như trở thành một Lôi Thần.
Hai tay Bành Nhạc chợt duỗi thẳng ra, một khoảng lớn bạch sắc hồ quang từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, ngưng tụ tạo thành hai bức tường chắn bằng lôi điện ở hai bên trái phải.
Côn ảnh và băng nhũ lúc này oanh kích lấp kín trên cả hai bức tưởng.
Thạch Mục biến sắc, bàn tay run lên, Như Ý Tấn Thiết Côn dường như khi đánh vào bức tường đó như công kích một tấm chắn vô cùng kiên cố, côn ảnh cũng bị tiêu tán.
Không chỉ thế, từng tia lôi điện đi theo Như Ý Tấn Thiết Côn truyền vào người hắn, làm thân thể hắn tê dại một lúc.
Hắn biến sắc, thân thể bắn ngược trở lại, khoảng cách kéo dài ra hơn mười trượng.
Tình huống của Tây Môn Tuyết cũng tương tự hắn, nàng nhẹ nhàng lui về phía sau, mặt trắng bệch.
- Hừ! Bằng hai kẻ miệng còn hôi sữa như các ngươi mà cũng muốn giết ta, nằm mơ!
Bành Nhạc cười lạnh, tia chớp trên người lại mạnh mẽ hơn nữa, từ tia chớp ở phía sau hắn ngưng tụ thành một thân ảnh bằng lôi điện cực lớn.
Vị này xuất hiện, thân người đầu chim, trường bào rộng thùng thình được khoác trên người, trên người quấn quanh từng đợt long xà điện quang, tia bạch sắc lôi điện cũng ngưng tụ thành những người tí hon màu trắng, nhảy lên trên thân người này.
Hai mắt vị người chim này vô cùng bình tĩnh, bên trong ẩn chứa lôi điện vô cùng vô tận đan cài vào nhau, tản mát ra lôi điện chấn động kinh khủng.
Thạch Mục vừa mới liếc mắt nhìn người này, thân thể đột nhiên có cảm giác giống như bị lôi điện đánh trúng, sắc mặt lập tức biến đổi.
Sắc mặt Bành Nhạc trắng bệch, hiển nhiên khi ngưng tụ ra hư ảnh lôi điện này đã tiêu hao hơn phân nửa chân khí của hắn.
Hắn hít sâu, trong mắt lóe lên sự tàn khốc, hai tay đánh một đạo pháp quyết.
Thân ảnh lôi điện nhìn về phía Thạch Mục, điện quang trong mắt càng ngày càng lớn, hai luồng bạch sắc lôi điện từ đôi mắt ấy bắn ra, tạo thành phù ấn sấm sét, nhanh như chớp công kích Thạch Mục, không khác gì vị Lôi Thần khống chế toàn bộ lôi điện trong trời đất, giáng xuống lôi ấn vô cùng hùng mạnh.
Sắc mặt Thạch Mục đại biết, chỉ kịp dùng Như Ý Tấn Thiết Côn chắn ngang trước người, đón lấy bạch sắc lôi ấn đang lao tới với khí thế vô cùng vang dội.
Một luổng bạch sắc lôi ấn đánh vào Như Ý Tấn Thiết Côn, luồng còn lại xuyên thấu qua phòng ngự của Thạch Mục, đánh vào ngực hắn.
Thân hình Thạch Mục chấn động, lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, Như Ý Tấn Thiết Côn bị đánh bay ra, gan bàn tay nứt toác, máu tươi chảy dài.
Thế nhưng luồng bạch sắc lôi ấn đánh vào ngực hắn lại như tảng đá chìm xuống đáy biển, không chút tăm tích.
- Chuyện gì đang xảy ra!
Không chỉ Thạch Mục hoảng hốt, nét mặt Bành Nhạc cũng biến đổi.
Thời khắc này, trước ngực Thạch Mục bỗng hiện ra hào quang bảy màu.
Thạch Mục biến sắc, bạch sắc lôi ấn kia lại đánh vừa đúng vào phù văn bảy màu lúc trước Yên La lưu lại trên ngực hắn.
Thất thải hào quang vừa lóe lên, bạch sắc lôi ấn từ trong cơ thể hắn đột nhiên bị bắn ra, như thế chẻ tre đánh vào ngực Bành Nhạc.
Trước ngực Bành Nhạc lại chẳng có thất thải phù văn, ngay lập tức bị xuyên thủng thành một lổ hổng lớn như cái động, máu tươi điên cuồn trào ra, trong mắt hắn tràn ngập thần sắc không thể tin nổi, sau lưng hắn lúc này thân ảnh vị người chim kia cũng hoàn toàn tiêu tán.