Ngoại trừ hai vị tiên tướng vây công Vũ Nham tinh ra, nơi này không ngờ lại có một vị tiên tướng, đây là điều hắn trước đây không có đoán ra.
Mặc dù không biết thực lực của người này như thế nào, nhưng dưới trướng kẻ này ít nhất còn có một số Thần cảnh, nếu công phá Chu Tước tinh, lại không có hành vi xâm chiếm ồ ạt, khiến cho hắn vô cùng khó hiểu, lại có thêm mấy phần lo lắng.
Thạch Mục không khỏi nghĩ, Chu Tước tinh bị công phá, trong hạm đội có Thiên Phượng tộc nhân bị nhốt hay không, hay tên Hỏa Đồ tiên tướng và tất cả Thần cảnh cường giả này cùng không có ở trong hạm đội, chẳng lẽ là có mưu đồ khác?
Có phải là đang truy sát nhân vật trọng yếu của Thiên Phượng tộc hay không? Có quan hệ với Chung Tú hay không?
Thạch Mục càng nghĩ tâm càng rối loạn, quả thực một khoảnh khắc cũng không thể đợi được, lập tức bay cao lên, nhắm thẳng hướng bầu trời mà đi.
Khi hắn lần nữa bay tới ngoài Chu Tước tinh, một tay giương lên, gọi Thái Nhi đi ra.
- Thạch Đầu, làm ta buồn ngộp chết được rồi.
Thái Nhi mới vừa ra tới, liền phe phẩy cánh, bay đáp xuống trên vai Thạch Mục, oán trách nói.
- Thái Nhi, giúp ta nhìn một chút, trên hộ tinh đại trận này có chỗ vỡ ở chỗ nào?
Thạch Mục trầm giọng nói.
Thái Nhi thấy Thạch Mục thần sắc không tốt, thức thời không nói thêm nữa, trong hai mắt quang mang nhoáng lên một cái, nhìn lại Chu Tước tinh.
Qua một lúc lâu, trong mắt Thái Nhi bỗng nhiên sáng ngời, vung cánh lên chỉ về phía trước, lên tiếng nói:
- Ở bên kia.
Thạch Mục nghe vậy, lập tức bay tới phương hướng Thái Nhi chỉ.
Ở nơi đó trên kết giới màu đỏ thẫm, giương ra một kẻ nứt màu đen chiều rộng mười trượng, tách rời hỏa lực nóng rực hai bên đại trận ra.
Thạch Mục buông ra thần thức thăm dò một lát, thấy không có người của Thiên Đình ở phụ cận, liền tung người xuyên qua kẽ nứt đi vào trong.
Đi vào bên trong hộ tinh đại trận, Thạch Mục vừa mới xông vào Tinh Vân dày đặc, liền lập tức cảm nhận được một cổ lực dẫn dắt cường đại vô cùng, thân mình cấp tốc rơi xuống nhanh xuống trên Chu Tước tinh.
Nửa khắc sau, một đạo lưu tinh lửa đỏ từ trên cao xẹt qua, đột nhiên đập vào một mảnh hải vực màu lam nhạt.
“Ầm!” một tiếng vang thật lớn.
Mặt biển nhấc lên sóng lớn trắng xóa cao mười trượng, có hình vòng tròn chảy tràn ra chung quanh, hướng ra ngoài mấy trăm trượng mới dần dần lắng xuống.
Ở chỗ trung tâm của vòng tròn sóng lớn, bạch khí bay lên, thân ảnh của Thạch Mục từ trong nhanh chóng bắn ra, bay vù vù đi đến trên một đại lục một bên kia của hải vực.
Ba canh giờ sau, bầu trời Phượng Dực thành lóe lên một đạo hồng quang, Thạch Mục mang theo Thái Nhi xuất hiện ở giữa không trung.
- Thạch Đầu, nơi này đúng thật là Phượng Dực thành sao?
Thái Nhi quét mắt xuống phía dưới, có chút khó có thể tin nói.
Thạch Mục cổ họng cũng có chút phát khô, há hốc miệng, không có thể nói ra lời.
Phóng mắt nhìn, tường thành của cả tòa Phượng Dực thành vốn cao lớn chắc chắn đã sụp xuống hơn phân nửa, gạch đá vỡ vụn tán loạn chất đống lên nhau. Giữa khe hở đá vụn, khắp nơi đều có thể thấy được đầy vết máu và phần còn lại của chân tay đã bị cụt.
Mà bên trong thành tường, gần như một nửa nhà cửa và cửa hàng hoàn toàn nát vụn thành phế tích, không ít tường nhà sập dựa lẫn vào nhau, xà nhà phía trên nửa dựng nửa treo, có vẽ như lung lay sắp đổ.
Trong thành khắp nơi đều là một mảnh cháy đen, không ít địa phương vẫn còn bốc lên một cổ khói đen nhỏ.
Tất cả cảnh tượng lụn bại này, đều cho thấy tràng đại chiến trước đó thảm thiết ra sao.
Thạch Mục mang theo Thái Nhi, bay dọc theo đại đạo trong thành một đường tiến vào phía trong, càng xem lòng càng trầm xuống.
Trước mắt nhìn thấy đều là cảnh tượng đầy sự tàn phá hư hại.
Dọc đường có thể nhìn thấy không ít chiến hạm của Thiên Phượng tộc bị bắn rơi, gần như tất cả đều tràn đầy hàng trăm hàng ngàn vết thương, bể nát không còn gì nữa.
Bay tới nội thành nơi Thiên Phượng tộc nhân sống, tâm Thạch Mục lập tức trầm xuống, nơi này trình độ hư hại không ngờ so sánh với ngoại thành còn nghiêm trọng hơn.
Từ trên cao nhìn xuống, trong nội thành gần như không thấy được một chỗ kiến trúc hoàn chỉnh nào, khắp nơi đều là cảnh đổ nát nát vụn thê lương và Thiên Phượng tộc nhân chết trận.
Mà bất luận bức tường đổ hay là tàn thi, tất cả đều bị cháy đen, khắp phế tích có vẻ vô cùng an tĩnh, không cảm giác được nửa điểm khí tức có người sống.
Thạch Mục hai mắt khép hờ, thần thức phóng ra, rất nhanh dò xét hết toàn bộ vùng đất của Thiên Phượng tộc quanh đây.
- Thế nào, Thạch Đầu, phát hiện Chung Tú tỷ tỷ rồi sao?
Thái Nhi hỏi.
Thạch Mục chậm rãi mở hai mắt ra, lắc lắc đầu.
Quang mang trên người hắn nhoáng lên một cái, bay vù vù đi về Nam Phương.
Phi hành ước chừng 3000 dặm, dưới thân Thạch Mục xuất hiện một thâm cốc cự đại màu đỏ thẫm.
Thân hình hắn chợt động, mang theo Thái Nhi đáp xuống miệng cốc.
Con đường ban đầu trong cốc, đã hư hại nghiêm trọng rồi, khắp nơi trên thềm đá đều là vết rạn nứt và chỗ hổng nát vụn.
Thạch Mục đứng ở nơi cốc khẩu, thấy tòa cổng chào cao lớn màu đỏ ban đầu đó đã gãy lìa thành mảnh vỡ, tán loạn thành đống chồng lên nhau, trên mảnh vụn loáng thoáng có thể nhìn thấy ba cái chữ to “Phượng Minh cốc“.
Thạch Mục một đường tiến vào trong cốc, phát hiện dọc đường khắp nơi đều có dấu vết chiến đấu đánh giết.
Sơn cốc lá cây hỏa đồng hai bên đỏ vô cùng, xem cũng giống như máu nhuộm qua vậy.
Thạch Mục càng xem trong lòng càng gấp gáp sốt ruột, liên tiếp xuyên qua từng điện các kiến trúc đổ sụp trong cốc, rất nhanh thì đi tới chỗ Thiên Khanh nơi hắn đã từng giao chiến với Triệu Tiễn.
Thời khắc này chín cột đá Cô Phong của Thiên Khanh đều đã hoàn toàn gãy lìa, gần như lắp đầy phân nửa Thiên Khanh.
Cũng giống như trước đó tại Phượng Dực thành vậy, trong Phượng Minh cốc này dường như cũng không có Thiên Phượng tộc nhân nào còn sống.
- Thạch Đầu, nơi này cũng không có dấu vết của Chung Tú tỷ tỷ, làm sao bây giờ?
Thái Nhi có chút lo lắng nói.
- Còn có một địa phương, chúng ta đi xem một chút.
Thạch Mục cau mày suy tư một lát, đột nhiên mở miệng nói.
- Ngươi là nói Viêm Chước sơn?
Thái Nhi hỏi.