Ánh mắt mấy người đó chớp lóe, nói ấp a ấp úng.
Vào thời khắc này, hào quang trên pháp trận Truyền Tống đột nhiên sáng ngời.
Lông mày Thạch Mục nhíu lại, thầm nghĩ không ổn.
Trong pháp trận, hào quang vừa biến mất, năm thân ảnh cũng đồng thời xuất hiện.
Trong năm người, có hai người mặc áo bào trắng, ba người mặc áo bào tím, lần lượt là hai tên đệ tự Trục Vân Kiếm Phái và ba tên môn hạ Ly Trần Tông, đều có thực lực Thiên Vị.
- Các ngươi cấu kết với ngoại địch, dẫn sói vào nha! Đáng chết!
Ánh mắt Thạch Mục toát ra lửa giận ngùn ngụt, quét mắt nhìn từng tên đệ tử Thanh Lan.
- Ha ha... đúng là như vậy, đáng tiếc ngươi đã quá chậm rồi!
Mấy người đó nhanh chóng bay ra sau lưng năm vị kia, một tên đệ tử Thanh Lan vô cùng xấu xí cười gian.
- Mấy vị sư huynh, tên này là đệ tử nghìn năm Thanh Lan Thánh Địa, hắn đã phát hiện nơi đây, mời mọi người trừ khử hắn!
Một tên đệ tử Thanh Lan khác chỉ vào Thạch Mục nói, âm thanh bén nhọn.
Năm người nhìn về phía Thạch Mục, hiện tại Thạch Mục vẫn mặc phục sức đệ tử nghìn năm, lại thu liễm khí tức, không hiển lộ tu vi Thánh giai.
- Tiểu tử, nói thật cho ngươi biết! Vận số Thanh Lan Thánh Địa đã hết, mau mau đầu hàng, thuần phục Trục Vân Thánh Địa, có lẽ còn có thể không bị mất mạng!
Một người đệ tử Trục Vân Thánh Địa nhìn quanh vài lần, đắc ý cười to.
Thần tình Thạch Mục đã bình tĩnh trở lại, cau mày, nhìn chung quanh.
Xem ra, không chỉ có vài tên phản đồ Thanh Lan Thánh Địa.
- Tiểu tử, muốn chết!
Những tên đệ tử Trục Vân Thánh Điện thấy Thạch Mục bỏ ngoài tai lời chúng nói, lập tức giận dữ.
Bạch quang trong tay lóe lên, xuất hiện một thanh trường kiếm, bắt đầu vung lên, tạo thành mấy đạo kiếm quang sáng chói chừng mười trượng, chém về phía Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục lạnh lẽo, phất một tay lên, dải ánh sáng màu lam cực lớn xuất hiện, ngưng tụ thành bàn tay màu lam khổng lồ ước chừng mười trượng, chụp đến đám người đó.
Trong chốc lát, khí tức Thanh giai sơ kỳ khuếch tán ra!
Bàn tay lam sắc khổng lồ giống như núi cao đè úp xuống, tạo thành cuồng phong thổi kịch liệt, cắt nát từng sợi kiếm quang.
Năm tên ngoại địch và phản đồ Thanh Lan ngay lập tức biến sắc, toàn thân run rẩy.
Bọn chúng không ngờ tới Thạch Mục là một tồn tại Thánh giai!
Bốn tên Thiên Vị nhanh chóng phát ra từng đợt tấn công, ý muốn tranh thủ một con đường sống, nhưng đều bị bàn tay lam sắc đập nát bét.
Ầm!
Lam sắc cự thủ giống như nghiền chết con kiến, trong khoảnh khắc nó hạ xuống, đập chúng thành bánh thịt.
Mặt đất bị đánh thành một hố to, cát bụi mịt mù, đá vụn bị gió thổi bay tứ tán, ngay cả trận pháp Truyền Tống cũng bị nó đánh nát.
Thạch Mục tản đi ánh sáng màu lam trên tay, thân thể phóng lên trời, trực tiếp bay đi.
Đúng như hắn dự đoán, có rất nhiều tên đệ tử Thanh Lan tại Khu vực Hoàng giai cấu kết ngoại địch, thỉnh thoảng lại có từng đám Trục Vân Thánh Điện, Ly Trần Tông thông quang trập pháp Truyền Tống tạm thời xâm nhập vào trong Thanh Lan Thánh Địa.
Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu nổ ra bốn phía, bắt đầu hỗn loạn.
Động phủ Mã Lung ở dưới một ngọn úi, linh khí nơi này khá nồng đậm do có vài cái linh tuyền, nê tập trung mấy động phủ của vài tên trăm năm đệ tử nổi danh.
Hiện tại, bốn năm tên đệ tử trăm năm cùng liên hoa đồng tử đều đang tu tập trong động phủ Mã Lung, vẻ mặt hoảng sợ.
Chẳng biết vì sao, Mã Lung thân là Phủ chủ lại không có ở đây, động phủ được một tầng hào quang rực rỡ bao phủ do trận pháp tạo ra.
Bên ngoài động phủ, mười mấy tên Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông đang bao vây nơi này, từng đợt công kích đánh vào trên màn sáng.
Thực lực của bọn chúng đều là Thiên Vị, nhưng pháp trận màu sắc rực rỡ kia lại vô cùng kiên cố, cho dù hơn mười mấy tên vây công nhưng chỉ run rẩy kịch liệt, lại không có dấu hiệu nứt vỡ.
Sắc mặt vài tên đệ tử trăm năm tái nhợt, nhưng họ không nhìn đến ngoại địch Thiên Vị ở bên ngoài, mà tập trung ánh mắt vào không trung.
Ở đó, có một con chim màu sắc rực rỡ lớn chừng mười trượng đang liên tục đánh giết cùng với hai tên phát ra kiếm quang cực lớn, mỗi lần công kích đều mang đến chấn động linh lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ba người đều có tu vi Thánh giai!
Con chim màu sắc rực rỡ chính là Thải Nhi, miệng nó phun ra từng đợt lửa bảy màu, đánh về phía hai kiếm quang cực lớn, hai móng vuốt sắc bén cũng bị bao phủ bởi thất thải quang mang, thỉnh thoảng cào một phát, xé rách hư không thành từng lỗ hổng.
Hai người đối diện, một có râu quai nón dáng người lực lưỡng, một kẻ khác là lão giả mi trắng tóc trắng, đều là cao thủ Thánh Giai Trục Vân Thánh Điện.
Thế công của Thải Nhi mặc dù mạnh mẽ, nhưng vì đối diện với hai người có cùng phẩm giai, cộng thêm pháp bảo trên tay chúng, kiến cho hai kiếm quang lúc thì công kích lượn vòng, lúc thì giao nhau chém ra, hai người hợp tác vô cùng thành thạo, tung hoành ngang dọc, phát ra kiếm khí ngút trời.
Cũng không lâu lắm, trên người Thải Nhi bị thương ở nhiều chỗ, lâm vào cảnh suy yếu, nhưng thương thế không quá nặng.
Những người phía dưới thấy cảnh này, lại càng ngày càng hoảng sợ.
Pháp trận thải sắc chung quanh động phủ do Thải Nhi thiết lập, nếu nó thất bại, bọn hắn hẳn phải chết.
- Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao có nhiều tên đệ tử Trục Vân Thánh Điện và Ly Trần Tông xâm nhập vào đây?
Mộ tên nam tử mặt ngửa run giọng nói.
- Huyền Linh Cảnh Chung vừa mới gõ vang, e rằng Ly Trần Tông và Trục Vân Thánh Điện đã tấn công đến rồi!
Một người thanh niên khác trấn tĩnh hơn, trả lời.
- Vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thiếu nữ đứng bên cạnh lâm vào tuyệt vọng, bật khóc thành tiếng.
Đứa bé sinh ra từ hoa sen kia không hề kinh hoàng, tựa như chẳng hề lo lắng cho tình cảnh hiện tại, chẳng biết có phải vì ngây thơ nhỏ dại quá hay không.