Ba người lấy phương thức này mạnh mẽ ngăn cản công kích của mấy trăm con Tử linh huyễn thú, trong đó còn có một nửa là huyễn thú Thiên Vị.
Gần hồ nước, Mạc Lận Hối và Thủy Phong Nguyệt thấy cảnh này, gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Hai người phía sau Mạc Lận Hối bắt đầu không ngừng lẩm bẩm, hai tay vung vẩy, từng luồng ánh sáng xám từ trong bàn tay bay ra, rơi xuống mặt đất xung quanh, khắc họa từng phù văn.
Hai nữ đệ tử phía sau Thủy Phong Nguyệt phất tay lấy ra gần trăm chiếc trận kỳ màu xám, những trận kỳ này bay ra, rơi vào giữa những phù văn xám kia, hòa vào mặt đất.
Mấy người liên thủ, nhanh chóng bố trí xong một trận pháp khổng lồ, hào quang từ trong trận pháp màu xám tỏa ra, hình thành từng cột sáng xám, hội tụ cùng một chỗ tạo thành một cột sáng xám khổng lồ, đâm thẳng lên trời.
Giờ khắc này ánh mắt Thủy Phong Nguyệt lập lòe, bay về phía sau, Mạc Lận Hối đứng ở giữa trận pháp, hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết tiến vào trong kèn lệnh xám giữa không trung.
Một lúc sau, trên người tỏa ra hào quang, một pháp tướng hình người sấm sét quấn quanh hiện ra, đặt kèn lệnh kề bên miệng, ra sức thổi.
Từng đợt sóng âm vô hình mãnh liệt hơn trước khuếch tán ra, trận pháp màu xám lập tức nhảy lên, mơ hồ có cảm giác đang phối hợp với kèn lệnh xám, khuếch to sóng âm vô hình do kèn lệnh tạo thành gấp nhiều lần, khuếch tán ra xung quanh.
Trong thời gian ngắn, trong không gian tầng thứ mười bốn, trong mắt tất cả Tử linh huyễn thú lộ ra vẻ hưng phấn.
Mặt đất nứt nẻ, từng bóng người cao lớn từ bên trong chui ra, đó là những cương thi trên người mọc đầy lông xanh, trong miệng chảy ra chất lỏng sền sệt, răng nanh trong miệng giao nhau, dáng vẻ khủng bố, khiến người buồn nôn.
Giữa không trung vang lên tiếng vỗ cánh, từng con thi điểu to lớn bay tới.
Có có rất nhiều sinh vật tử linh quái dị khác dộp dập hiện ra, hội tụ về phía hồ nước đỏ.
- Được rồi, sắp được rồi, chúng ta đi mau! Ánh mắt Thủy Phong Nguyệt lóe lên ánh sáng lam, nhìn xung quanh, đột nhiên mở miệng quát.
Nghe lời này, Mạc Lận Hối bay ra khỏi trận pháp xám, xoay tay thu hồi kèn lệnh lại, bay tới bên người Thủy Phong Nguyệt.
Vạn Hổ Tòng phất tay đánh ra pháp quyết, đại kỳ màu tím lóe lên hào quang, trong nháy mắt thu nhỏ lại như ban đầu, bay về cánh tay hắn.
Thân hình hắn lóe lên, dẫn theo hai tên thủ hạ xuất hiện bên cạnh Thủy Phong Nguyệt và Mạc Lận Hối.
Một tay Thủy Phong Nguyệt phất lên, lượng lớn ánh sáng xanh lam hiện ra, bao phủ mấy người bên cạnh.
Ánh sáng xanh lam tỏa ra, chậm rãi tiêu tan, đám người Thủy Phong Nguyệt biến mất không thấy tung tích.
Những Tử linh huyễn thú đánh tới kia ngẩn ra, mờ mịt tìm kiếm ở xung quanh một hồi, không có thu hoạch, ngửa đầu gào thét vài tiếng, hội tụ tới gần trận pháp màu xám.
Đám người Mạc Lận Hối tuy rằng biến mất thế nhưng trận pháp màu xám kia không tiêu tán, vẫn cứ vận chuyển, một cột sáng màu xám to lớn phóng lên trời, dù cách bên ngoài mấy trăm dặm cũng có thể nhỉn thấy.
Vào giờ phút này, trong một khu hoang dã màu đen ở tầng mười bốn, đám người Ly Hỏa quan đã không phân tán thăm dò mà tụ tập chung vào một chỗ, bay về phía trước.
Phía trước cực xa, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng xám lập lòe.
Trong đám người, ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía ánh sáng xám, khẽ nhíu mày.
Cột sáng xám kia đột nhiên xuất hiện trước đây không lâu, đoàn người Ly Hỏa quan tìm kiếm đã rất lâu trong không gian tầng này thế nhưng không hề có thu hoạch.
Đám người Ôn Hoa sau khi thương nghị quyết định tiến về hướng đó tìm tòi, thế nhưng không hiểu sao trong lòng Thạch Mục cảm thấy bất an.
- Yên La, ta luôn cảm thấy có gì đó bất thường.
Hắn liếc nhìn Yên La bên cạnh, truyền âm nói.
- Không sai, có người vừa bày Hoán linh đại trận ở phía trước.
Yên La trả lời.
- Hoán linh đại trận?
Thạch Mục ngẩn ra.
- Loại trận pháp này chỉ hữu hiệu với Tử linh, ngươi không cảm giác được nhưng đối với sinh vật Tử linh sẽ có sức hấp dẫn trí mạng. Huyễn thú tử linh không khác sinh vật Tử linh chút nào, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Yên La giải thích.
- Cái gì?
Thạch Mục nghe vậy liền kinh hãi.
Cùng lúc đó, một nơi khác trong không gian tầng mười bốn, một đội đệ tử Cấn Sơn quan bay qua.
Phía trước nhất chính là đạo cô trẻ tuổi Khổng U Nguyệt.
Phía đoàn người đang đi cũng chính là vị trí cột sáng xám.
- Khổng sư tỷ, ánh sáng xám phía trước cũng không biết là gì, có phải cạm bẫy quan khác hay không cũng khó nói, chúng ta cứ đi tới tùy tiện như vậy sao?
Thanh niên tóc ngắn cầm đoản côn đen bên cạnh lên tiếng hỏi.
- Ừm, ta có linh cảm đường hầm không gian hẳn là ở nơi đó.
Khổng U Nguyệt nói.
- Ta đã hiểu.
Thanh niên tóc ngắn gật đầu một cái.
Cùng lúc đó, những nơi khác trong không gian tầng mười bốn cũng dồn dập có những đệ tử tiến về phía cột sáng màu xám.
Bọn họ trước đây lo lắng không tìm được đường hầm không gian, giờ khắc này dưới sự dẫn dắt của người cầm đầu, dồn dập tiến về phía đó.
Có điều trong những người này không hề có đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan hay Khảm Thủy quan.