Một mảng lớn đám mây màu đen liên kết với nhau, bay về phía đại quân liên minh Di Thiên. Không bao lâu, nó dừng lại ở bên cạnh đại quân.
Mây đen cuồn cuộn thu lại, lộ ra một số lượng lớn bóng người cao to toàn thân đầy hoa văn. Đó lại là đại quân Hắc Ma Tộc do Yên La dẫn đầu. Lúc này nhìn qua trên người phần lớn bọn họ mang theo vết thương. Hiển nhiên là vừa rồi bọn họ đã từng trải một phen chiến đấu kịch liệt.
- Đế Quan!
Minh La dẫn đầu đại quân Hắc Ma. Thích Vô Nhai và Thần Cảnh Hắc Ma Tộc thấy Đế Quan ở giữa không trung, đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, lập tức liền muốn dẫn theo người phía sau xông lên.
- Chờ một chút. Không nên tới gần đó!
Sắc mặt đám người Lục Quỳ Chung thoáng đổi, vội vàng ngăn cản mấy người đó. Sau đó bọn họ nhanh chóng thuật lại sự nguy hiểm đáng sợ ở nơi đó cho mấy người Thích Vô Nhai biết.
- Lúc này đại trận Vạn Linh Huyền Môn đã mở ra. Dựa vào lực lượng của chúng ta không có cách nào dừng lại ở chỗ này. Không nên qua đó. Chỉ là phí công chịu chết mà thôi.
Lục Quỳ Chung nói.
Đám người Thích Vô Nhai nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
- Lẽ nào bảo chúng ta ở chỗ này nhìn, cái gì cũng không làm, để mặc cho đại trận này vận chuyển hay sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh La lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Cũng không hẳn vậy!
Vào thời khắc này, một âm thanh vang lên.
Lục Quỳ Chung nghe vậy thoáng ngẩn người ra, theo hướng tiếng kêu nhìn lại.
Đó lại là một người thanh niên dáng vẻ nhã nhặn mặc áo bào xanh, dẫn theo rất nhiều đệ tử Thanh Lan bay tới.
Đúng vào lúc này, ba đạo đại quân hội tụ lại cùng một chỗ.
Bốn đạo đại quân đánh lên Thiên Đình, chỉ có đại quân đánh nghi binh do đại trưởng lão dẫn đầu còn chưa tới. Lúc này cũng không biết tình huống như thế nào.
Chỉ có điều với tình hình hiện tại, cũng không có cách nào để ý được tới sự an nguy của đại trưởng lão.
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Lục Quỳ Chung thấy Phùng Ly, hơi ngẩn người ra. Đối phương là theo đệ tử Thanh Lan do Lịch Thăng dẫn đầu, cùng nhau chạy tới. Chỉ có điều lúc trước xác thực cũng chưa từng thấy qua.
- Tại hạ là dưới trướng của Lịch Thăng chân nhân, Phùng Ly.
Phùng Ly nói như thế.
- Hóa ra là Phùng đạo hữu. Không biết đạo hữu lúc trước nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đạo hữu còn có biện pháp nào sao?
Lục Quỳ Chung hỏi.
- Không sai. Chúng ta cũng có chuyện có thể làm được.
Phùng Ly nói
Lời này vừa nói ra, không chỉ có đám người Lục Quỳ Chung, đám người Thích Vô Nhai cũng vui mừng.
- Thật sao? Đạo hữu nhanh nói đi.
Lục Quỳ Chung vội vàng hỏi.
- Lấy tình hình hiện tại có thể thấy, sợ rằng toàn bộ Thiên Đình đều đang ở bên trong đại trận Vạn Linh Huyền Môn. Trước đây, thời điểm Đế Quan lão tặc xây dựng các cung điện, đã lấy một ít tiết điểm của đại trận Vạn Linh Huyền Môn bố trí ở khắp các nơi bên trong cung điện. Ta nhận được một phần vị trí tiết điểm. Nếu như có thể chia nhau ra đi tới đó, phá hủy phần tiết điểm. Dù không nhất định có thể hủy diệt đại trận, nhưng cũng có thể tạo thành một ít ảnh hưởng đối với hắn, tranh thủ một chút thời gian cho đám người Lịch Thăng chân nhân.
Phùng Ly nói như thế.
- Trận này của Đế Quan có liên quan ảnh hưởng trọng đại. Đối với những tiết điểm của trận pháp này tất nhiên là giữ kín như bưng. Xin hỏi Phùng đạo hữu lại nhận được chúng từ chỗ nào vậy?
An Hoa hỏi.
- Tại hạ tất nhiên có phương thức riêng của tại hạ. Hiện tại đã đến giây phút cuối cùng. Nếu như các hạ không tin Phùng mỗ nói, có thể dẫn theo đại quân ở đây chờ, xem cuối cùng không có kỳ tích xuất hiện hay không?
Phùng Ly nói như thế.
An Hoa nghe vậy liền bị kìm hãm.
Đám người Lục Quỳ Chung nghe được lời nói này, chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó đều gật đầu.
Tuy rằng cung điện các nơi trong Thiên Đình rất nhiều, nhưng lại đều bị cấm chế ánh sáng các màu bao phủ. Muốn loại trừ khẳng định không dễ dàng. Chỉ có điều ở đây có ba đạo đại quân cộng lại, có chừng hơn mười vạn. Hiện tại bọn họ không có cách nào nhúng tay vào cuộc chiến đấu giữa Đế Quan cùng đám người Lịch Thăng. Vậy chẳng bằng tin tưởng lời Phùng Ly nói thử một lần. Chung quy cũng tốt hơn so với ở đây chờ không, uổng phí thời gian.
- Được, dù sao cũng không có chuyện gì có thể làm. Cứ nghe lời ngươi, thử phá hủy những cung điện này.
Mặc dù đám người Thích Vô Nhai có chút không cam lòng, chỉ có điều vẫn gật đầu một cái, nói.
Ngay vào lúc ba đạo đại quân nghe theo sự an bài của Phùng Ly, đang muốn thay đổi hành động, một mảnh mây vàng không biết từ chỗ nào xuất hiện, nhanh chóng nhích tới gần.
Bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy được, hình như giấu vô số người.
Ba đường đại quân thấy vậy, lập tức co trận hình lại, bày ra trận thế phòng ngự.
Những tiếng rống tiếng từ bên trong đám mây vàng vang lên. Hư không chấn động. Mây vàng tiêu tan, lộ ra vô số bóng người.
Những người này có thân hình cực kỳ cao to, giống như người khổng lồ. Không ngờ đều là người của Cổ Man Tộc.
Một số người đứng ở phía trước, bên hông đều có magn theo một cái trống trận màu vàng.
Người đầu lĩnh chính là Thiên Mục tiên tướng, Cao Minh.
- Không tốt. Là Bàn Cổ Quân! Mọi người cẩn thận!
Sắc mặt Phùng Ly trầm xuống.
Trừ những kẻ đó ra, tàn binh bại tướng Thiên Đình trước đó đã bị liên minh Di Thiên đánh tan, lúc này không ngờ cũng lẫn ở bên trong.
Ngoại trừ những người này, còn có một ít tàn binh xa lạ khác. Chắc là đại quân Thiên Đình từ mấy chỗ Thiên Môn bị đánh tan, lúc này không biết như thế nào lại đi tới nơi này.
Sắc mặt đám người Lục Quỳ Chung có chút khó coi. Thiên Đình rốt cuộc còn che giấu chiến lực cường đại với quy mô như vậy.
Tối thiểu cũng có hai ba mươi vạn người của Cổ Man Tộc. Thật ra trên phương diện số lượng, cũng không khác biệt so với số lượng của ba đạo đại quân phía mình lúc này cộng lại.
Chỉ có điều người bên phía mình người liên tục chiến đấu kịch liệt, đều đã vô cùng mệt mỏi. Tình hình thật sự rất bất lợi.