Đồng thời trên người hắn quang mang chớp động, thân hình kịch liệt rút nhỏ, thu hồi chân thân của Di Thiên cự viên, biến trở lại thành hình dạng vốn có, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Lần này đánh với Đế, đồng thời trảm sát y tại chỗ, bản thân hắn tiêu hao cũng cực lớn, thậm chí ngay cả Thân Ngoại Hóa Thân cũng hy sinh rồi.
Thân hình Thạch Mục thoắt một cái, nhoáng lên một cái đi tới cạnh cái lồng Càn Thiên Khôn Địa bao phủ ở nơi xa.
Đế bỏ mình, cái lồng nhốt thời khắc này đã ngừng vận chuyển, nhưng mà linh lực còn sót lại vẫn đang trói buộc Yên La ở bên trong.
Nhưng mà bảo vật này không có người khống chế, Yên La thân ở trong đó, trên mặt thật ra thì không còn có vẻ đau đớn gì nữa.
- Yên La, lần này nhờ có ngươi rồi.
Thạch Mục nói, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, ý đồ khống chế lồng giam.
Nhưng mà pháp quyết bay vào lồng giam, dường như trâu đất xuống biển, lồng giam không phản ứng chút nào.
Thạch Mục ngẩn ra, trầm ngâm một chút, một chỉ điểm ra, một luồng sáng vàng bắn ra, dung nhập vào trong lồng giam.
Kim quang này chính là căn nguyên lực lượng của Phiên Thiên côn.
Quang mang của lồng tù này nhoáng lên một cái, phía trên nổi lên từng đạo quang mang.
Thạch Mục trên mặt vui mừng, quả nhiên lấy Phiên Thiên côn làm vật liên tiếp, có thể miễn cưỡng khống chế một chút cái lồng giam này.
Rắc!
Lồng giam phát ra một tiếng nặng nề, chậm rãi giải thể, lần nữa biến thành 12 cây trường côn.
12 cây trường côn pháp bảo dường như cảm nhận được khí tức của Phiên Thiên côn, mạnh ai nấy tích lưu lưu trôi bay lở lửng bên cạnh Thạch Mục.
Thạch Mục phất tay đánh ra một mảnh quang mang, bao phủ 12 cây trường côn, thu chúng vào.
Lồng giam giải thể, Yên La cũng khôi phục tự do.
- Ngươi không sao chứ?
Thạch Mục vội vàng phất tay đánh ra một mảnh tia sáng màu vàng nhu hòa, bao phủ ở thân thể Yên La, khôi phục vết thương trên người nàng.
Yên La lắc lắc đầu, không có nói chuyện, mặt mang vẻ phức tạp nhìn Thạch Mục, mở môi anh đào muốn nói gì, nhưng cuối cùng không có nói ra.
Vào thời khắc này, một thân ảnh lục sắc từ phía dưới bắn lên, đáp xuống bên cạnh Thạch Mục và Yên La, chính là Lật Thăng.
Thời khắc này Lật Thăng tóc trắng xoá, khuôn mặt đầy nếp nhăn, so với dung mạo thanh niên trước đây tưởng như hai người.
Trên mặt hắn mang theo vài nét hổ thẹn, hiển nhiên vì chuyện trước đó xuất thủ, có chút áy náy đối với Thạch Mục.
- Thạch Mục, ta...
Lật Thăng hơi hơi gật gật đầu, lời mới vừa ngẩng đầu lên, lại bị Thạch Mục giương một tay lên, ngăn chặn lại.
- Tình huống lúc nãy, đổi lại là ta, cũng sẽ làm như vậy thôi. Giờ này Đế dù chết, nhưng chuyện Thiên Đình chưa kết thúc, đi thôi.
Thạch Mục nói, thân hình đột ngột từ mặt đất bật lên, hóa thành một đạo kim quang bay đi về phương hướng Thiên Đình.
Lật Thăng và Yên La hai người cũng không có dừng lại lâu, thân hình đồng dạng bay lên, theo sát độn quang của Thạch Mục.
Thiên Đình thời khắc này trải qua tràng đại chiến trước đó, giờ này không còn tiếp tục vẻ xinh tươi đẹp đẽ như cẩm tú nữa, mà biến thành một mảnh phế tích đầy vết thương khắp mọi nơi.
Rất nhiều Thiên Đình thần tướng dẫn theo Thiên Đình tịnh tướng phân tán tại các nơi trong phế tích, còn đang giao chiến kịch liệt cùng đại quân của liên minh.
Đại quân các Cổ Man tộc thời khắc này đã không tiếp tục đánh trống trận bên hông, mà là giống như nhóm trọng giáp chiến tướng kia vậy, cùng liên minh chư tướng áp sát thân người ẩu đả đánh giáp lá cà. Khắp nơi trong Thiên Đình đều vang dội tiếng la giết kịch liệt và tiếng binh khí giao kích nhau ầm ầm.
Liên minh đại quân lúc trước cũng bởi vì mệt mỏi bất kham mà bị đánh cho bại lui liên tiếp, mặc dù ở vào thời khắc nguy cơ có được Sùng Ngô và Đại trưởng lão lãnh binh tăng viện, hai phe hợp binh một chỗ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thiên Đình đại quân.
Thiên mục tiên tướng Cao Minh thời khắc này xuyên tới xuyên lui ở trên chiến trường, trong lòng bàn tay hào quang không ngừng, liên tiếp bắn ra tập kích Thần cảnh cường giả trong liên minh đại quân.
Hai người An Hoa và Phương Trăn rơi lại ở phía sau hắn, muốn ngăn cản động tác của hắn. Lục Quỳ Chung và Thư Hữu Kim cũng từ tiền phương chận lên, bốn người tạo thành thế vây kín, đánh tới kẻ này.
Cao Minh lại một cái lắc mình, trong chớp mắt liền xuyên qua từ giữa hai người Lục Quỳ Chung, tốc độ cực nhanh, hơn xa bốn người này có thể bì kịp.
Trong khoảnh khắc hắn xuyên thân qua, lại đưa ra một chưởng, một đạo bạch quang to cỡ miệng chén trong suốt bay ra, đánh vỡ vòm hộ tráo bên ngoài thân Lục Quỳ Chung, người này liền bị đánh cho bay ngược ra sau, khí tức giảm mạnh.
Đúng lúc này, từ nơi xa ba đạo độn quang có nhanh chóng bay đến theo hình chữ phẩm. Quang mang thu lại, lộ ra thân ảnh của Thạch Mục, Lật Thăng và Yên La.
Ba người sau khi dừng thân, đứng lơ lửng trên không, ngửa đầu nhìn về phía trời cao, chung quanh tuy rằng điện quang chớp lóe, hỏa thạch tung bay, nhưng không hấp dẫn không được sự chú ý của bọn họ chút nào.
Trong cao không, Huyền Môn đại trận vẫn không có mảy may đình chỉ, vẫn còn vận chuyển không ngừng, cự đại linh lực trên 5 viên linh tinh vẫn y cũ không ngừng quán chú vào. Trong hư không, đạo Huyền Giới Chi Môn hư ảnh lớn vô cùng kia, vàng ngày càng trở nên ngưng thực hơn.
“Ông “
Đúng lúc này, trên hư ảnh của Huyền Giới Chi Môn chợt có một trận dao động, bên trong cửa mơ hồ có quang mang đột nhiên sáng bừng, từng đạo ngũ sắc quang văn từ trong bay ra liên tiếp, tản ra bốn bề tám hướng.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng trọng, chỉ thấy phía trên từng đạo quang văn màu sắc rực rỡ kia, hiện đầy văn lộ dày nhỏ, mới nhìn chỉ cảm thấy cổ quái, hoàn toàn không giống trong Tinh vực thế giới, bất kỳ một loại đồ án phù văn nào mà hắn đã từng gặp qua.
Hắn cẩn thận nhìn một hồi, trong lòng lập tức ngầm rúng động lên, trên những quang văn này các văn lộ xếp hàng rất có chương pháp, bên trong dường như ngầm chứa đựng một loại thiên địa chí lý nào đó, từ trong truyền ra một loạt không gian khí tức vô cùng mãnh liệt.
- Đây là...