Đệ tử tám quan bị truyền tống ra khỏi tháp giờ khắc này cũng tập trung phía sau quan chủ quan mình.
Bời vì Huyền Khung tháp phát sinh biến cố, quan chủ các quan ở lại không lâu, sau khi kiểm tra nhân số liền dẫn đệ tử quan mình đi về phía truyền tống trận pháp.
Thạch Mục theo các đệ tử Ly Hỏa quan chậm rãi tiến lên, cũng như đám đệ tử xung quanh, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, nhưng hai tai luông chú ý tập trung nghe tình hình xung quanh.
- Không nghĩ tới ba quan Càn Thiên, Chấn Lôi và Khảm Thủy thực lực từ trước đến nay đều là mạnh nhất lần này tổng số người trúng tuyển lại không bằng một mình Ly Hỏa quan ta.
Trước nhất đội ngũ, một vị trưởng lão Ly Hỏa quan họ Trì bên cạnh Bành Nhạc nói.
- Ha ha, trải qua trận chiến này, ba quan tổn thất gần trăm tên đệ tử Thiên Vị, có thể nói nguyên khí đại thương, e rằng địa vị trong tông môn sau này ảnh hưởng không nhỏ!
Một vị thực lực khác tiếp lời.
Cách truyền tống trận pháp không xa, đội ngũ các quan không hẹn mà đều ngừng lại.
Quan chủ Đoái Trạch quan Vân Mộng Trạch đi tới trước người Bành Nhạc, chắp tay nói:
- Bành quan chủ, chúc mừng.
- Cùng vui, may mắn mà thôi.
Bành Nhạc mặt không chút cảm xúc, nhìn Ôn Hoa ở bên cạnh.
- Bành quan chủ quá khiêm tốn rồi, tuy rằng Ôn hiền chất bất ngời rời tháp, nhưng khi đối diện nguy cơ vẫn bình tĩnh chỉ huy, chỉ như vậy đã khiến chúng ta khắc sâu ấn tượng.
Cách đó không xa, một người trung niên khác đi tới, miệng nói.
- Hùng quan chủ quá khen, hành trình thánh khư đệ tử hai quan chúng ta còn có dịp hợp tác!
Bành Nhạc nhìn đối phương một chút, trong con mắt còn lại lóe lên sự vui vẻ.
Thạch Mục đánh giá người này một chút, thân thể như tháp sắt, lại thêm lời Bành Nhạc, lập tức nhận ra đây là quan chủ Khôn Địa quan Hùng Chấn, hắn từng nghe Ôn Hoa đề cập qua quan hệ giữa người này và Bành Nhạc không tồi.
Hai vị quan chủ còn lại cũng đi tới, mấy người chúc mừng lẫn nhau.
Thạch Mục và những đệ tử khác đứng im tại chỗ nhìn.
Lần huyễn thú bạo động này tuy rằng bất ngờ nhưng năm quan có thể nói nhân họa đắc phúc, có thể thu được số tiêu chuẩn thánh khư vượt xa mong muốn, đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Dù sao đệ tử tiến vào thánh khư càng nhiều có thể đạt được chỗ tốt cũng càng nhiều, ảnh hưởng trực tiếp tới xếp hạng thực lực các quan trong một thời gian tương đối dài sau này. Đặc biệt nếu Hạo Thiên các trong truyền thuyết thực sự mở ra, vậy hành trình thánh khư chính là một thời cơ rất tốt.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Thạch Mục quét mắt nhìn ba, thấy ba vị quan chủ và mấy vị trưởng lão Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan, Khảm Thủy quan đi tới trên quảng trường, sắc mặt rất kém.
Sau thân thể hắn, Mạc Lận Hối, Vạn Hổ Tòng và Thủy Phong Nguyệt cùng mười mấy tên đệ tử cúi đầu đi theo, vẻ mặt rất khó coi.
- Hừ, nếu không phải trong lòng mang ý xấu, sao lại gặp chuyện như này, đúng là gieo gió gặt bão.
Vị trưởng lão họ Trì của Ly Hỏa quan hừ một tiếng, nói.
Tịch Vấn Thiên nghe vậy, thân thể cứng đờ, quét mắt nhìn vị trưởng lão họ Trì kia, lạnh giọng nói:
- Bên trong Côn Luân thánh khư, đối mặt với đệ tử hai đại Thánh địa khác, hi vọng đệ tử của các ngươi cũng may mắn vậy đi.
- Ha ha, chuyện này không cần Tịch quan chủ bận tâm.
Vân Mộng Trạch mỉm cười nói.
- Đừng để cho ta biết là kẻ nào động chân động tay, bằng không, hừ...
Tịch Vấn Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhanh như điện đảo nhìn quan chủ và đệ tử năm quan, giọng nói tràn ngập sát khí, xem ra vô cùng tức giận.
Không ít đệ tử chợt cảm thấy rùng mình trong lòng, không dám đối diện với mắt hắn.
Khi Thạch Mục bị ánh mắt của đối phương đảo qua, cảm thấy mình bị nhìn thấu tất cả.
May mà ánh mắt chỉ đảo qua trong tích tắc, hắn lập tức thả lòng, ánh mắt liếc nhìn Yên La cách đó không xa.
Chỉ thấy Yên La tỏ vẻ mặt sợ hãi, tái mét, điều này khiến Thạch Mục cảm thấy buồn cười trong lòng.
- Tịch quan chủ, lời ngươi nói là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói đệ tử của chúng ta bày ra Huyễn Linh đại trận, khiến huyễn thú bạo động sao?
Bành Nhạc từ tốn nói.
- Bành quan chủ chớ nổi giận, Thánh chủ lão nhân gia đã vào Huyền Khung tháp, ít ngày nữa sẽ có chân tướng rõ ràng.
Một giọng nói thâm trầm từ bên cạnh Bành Nhạc truyền đến.
Thạch Mục nhìn về phía âm thanh phát ra, đó là một nam tử mặt trắng khí tức âm nhu, chính là quan chủ Khảm Thủy quan Thủy Vô Đoan.
- Không sai, Thánh chủ đương nhiên sẽ phát hiện tự ý bày đại trận tạo thành triều cường huyễn thú rốt cục là đệ tử đắc ý của ai.
Vân Mộng Trạch thản nhiên nói.
- Môn hạ đệ tử chúng ta lập trận không sai, nhưng bây giờ đệ tử năm quan các ngươi có ai chân chính chết trong tháp? Vì sao sống không thấy người, chết không thấy xác đều là đệ tử ba quan chúng ta?
Một người đàn ông trung niên mặt vàng râu dài khác đi tới bên cạnh Thủy Vô Đoan, nói.
Người này Thạch Mục tuy rằng không nhận ra nhưng cũng có thể đoán ra thân phận, hẳn là quan chủ Càn Thiên quan Lục Dương Ly.
Bây giờ ba quan thất lợi trong Huyền Khung tháp, đương nhiên mơ hồ tạo thành thế đối lập với năm quan còn lại.
Trước truyền tống trận pháp, bầu không khí trở nên có phần giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này một luồng ánh sáng vàng từ trên trời hạ xuống, gợn sóng tỏa ra, một lão giả gầy gò râu tóc bạc trắng, mặc đạo phục bát quái đi ra.
Thạch Mục ngưng thần nhìn liền phát hiện khí tức trên người vô cùng mạnh mẽ, cũng là một vị cường giả Thánh giai, tu vi vượt xa tám vị quan chủ lẫn trưởng lão.
- Bọn ngươi thân là chủ tám quan nội viện Ly Trần tông ta lại không biết tiến thối như vậy, không sợ bị những đệ tử hậu bối ở đây cười nhạo sao?
Lão giả tóc trắng trên mặt mang vẻ tức giận, trầm giọng nói.
- Bái kiến Ân trưởng lão!
Cả đám quan chủ trưởng lão khi thấy người này đều khom người hành lễ.
- Được rồi! Thánh chủ đã tự mình vào tháp điều tra, tự nhiên sẽ rõ. Trước mắt Côn Luân thánh khư sắp mở ra, mọi chuyện đều lấy việc này làm trọng, trở về sắp xếp công việc trong quan, đừng lưu lại đây nữa.
Ân trưởng lão khoát tay chặn lại, phân phó.
- Vâng.
Mọi người đồng thanh nói.