Một khắc cũng không thể trì hoãn thêm nữa.
Từ trong ánh mắt Chung Tú lóe lên vẻ kiên quyết, cả người bỗng nhiên bồng bềnh bay lên theo hướng nơi Thạch Mục nằm rồi hạ xuống.
Nhưng dù sao nàng cũng là trinh nữ, trước giờ chưa từng trải qua chuyện đời. Tuy rằng trong chuyện này nàng có biết chút ít nhưng khi chuyện đến tay lại không biết phải làm thế nào. Cả nửa ngày trời vẫn không tìm được đường vào.
Mà trên người Thạch Mục lúc này tiếng nổ “đùng đùng” vẫn không ngừng vang lên, tình thế trở nên càng này càng nguy cấp.
Chung Tú lo lắng lòng như lửa đốt, nước mắt từng giọt lớn cứ không ngừng mà rơi xuống.
“Tách” một giọt nước mắt thuần khiết của nàng rơi đúng vào trong mắt Thạch Mục.
Thạch Mục vốn dĩ chỉ cảm thấy cả người như đang ở nơi địa ngục thiêu đốt, trong mắt cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ còn lại một màu đỏ rực. Tinh thần cũng gần sát với ranh giới cuối cùng của sự chịu đựng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong mắt có một trận mát lạnh. Vốn dĩ mắt đang tràn ngập ánh lửa thiêu đốt thì bây giờ dường như đã được dập tắt mấy phần, một màu rực trước đó hình như cũng được tiêu trừ đi phần nào.
Trong lúc mơ hồ, hắn liền nhìn thấy trước mắt giống như đang có một dòng nước tinh khiết xuyên thấu cả cơ thể, thoạt nhìn qua cảm giác vừa mềm mại vừa tươi đẹp lại vừa hấp dẫn.
Theo bản năng hắn nuốt nước miếng xuống, cố gắng lấy lại tinh thần để nhìn rõ hơn bóng hình trước mặt.
Hắn chỉ thấy người trước mặt mình mắt phượng đỏ hồng, mũi ngọc nhỏ thẳng, trên đôi môi đỏ hồng hình trái tim đầy mê hoặc. Vậy mà trên khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân ấy nước mắt giàn giụa, vẻ mặt vừa buồn bã vừa đau khổ tuyệt vọng. Thấy vậy lại càng cảm thấy có chút đáng yêu, gần gũi quen thuộc.
- Tú nhi
-
Thạch Mục nhận ra người trước mắt mình, trong miệng khó khăn gọi một tiếng.
Chung Tú nghe thấy tiếng gọi, tim liền vui mừng lập tức cúi người xuống, đôi cánh tay trắng không tỳ vết đem Thạch Mục ôm vào trong lòng.
Thạch Mục chỉ cảm thấy trước ngực một vùng đầy đặn, giống như nằm trong bông nhung mềm mại, nhưng cảm giác lại như có chút không giống.
Còn về không giống ở chỗ nào, Thạch Mục cũng không nói ra được. Hắn chỉ biết rằng ngay lúc này chỉ muồn ôm chặt lấy Chung Tú, đem nàng kéo vào sát cơ thể mình, nàng và hắn dung nhập làm một.
Chung Tú lúc này cũng cảm nhận được sự thay đổi trên người Thạch Mục. Trong lòng càng ngại ngùng e lệ, lại cũng không biết làm sao để đón nhận hắn, chỉ thuận theo Thạch Mục để mặc hắn đem nàng ôm chặt vào lòng.
Tiếng hít thở của Thạch Mục càng lúc càng trở nên gấp gáp, hai tay hắn cũng bắt đầu không chịu ở yên mà xoa nắn lên xuống trên người của Chung Tú.
Mỗi khi gần gũi đều kèm theo một trận rung động của cơ thể Chung Tú, da thịt nàng bắt đầu ửng hồng lên làm người ta mê say, hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp hơn.
Ngay khoảnh khắc Thạch Mục tiến vào cơ thể của Chung Tú, nàng ta không nhịn được mà kêu lên một tiếng, phía sau lưng nàng một đạo “Thiên Phượng hư ảnh xích kim sắc” bất ngờ phi ra, làm thành tư thế “Chim hót”, xoay vòng quanh thân thể nàng ba vòng, rồi trực tiếp xông vào trong cơ thể Thạch Mục.
Thạch Mục hai mắt mở to, màu đỏ trong mắt toàn bộ biến mất, hai con ngươi cũng bị nhuộm thành màu “xích kim”.
Bên dưới da thịt Chung Tú, trong huyết quản dâng trào ánh sáng màu đỏ. Thế đầu vẫn như cũ không giảm nhưng không còn như trước không có cách gì, mà như nhận được một chỉ dẫn nào đó, theo một phương hướng cố định nào đó tuần huàn bốc cháy lên.
Lúc này, Thạch Mục cảm nhận được cơ thể hắn và nàng đã liên kết lại cùng nhau. Máu của hắn dường như không chỉ chảy trong mình hắn mà lưu thông cả trong cơ thể nàng, máu trong cơ thể của hai người cùng bắt đầu tuần hoàn.
Thạch Mục có thể cảm nhận rõ ràng dòng máu đặc biệt đang lưu thông trong cơ thể của Chung Tú. Đang lúc lau rửa cơ thể, hắn phát hiện trong máu của mình đang lấm tấm từ từ sáng lên.
Một điểm, hai điểm, ba điểm
Ánh sáng lấm tấm cuối cùng cũng bừng cháy.
Cuối cùng, bên trong cơ thể của Thạch Mục có vô số điểm phát sáng lên kim quang. Máu của hắn bắt đầu sôi sục lên, trong huyết quản hắn điên cuồng bốc cháy. Từ từ công kích mở rộng mạch máu, từng chút từng chút xâm nhập vào thân thể hắn.
Hắn cảm thấy cơ thể mình dường như đang bốc cháy, toàn bộ máu thịt trên người như đang trải qua tôi luyện mài giũa và đánh bóng ở trong lò nung. Nhưng loại đau đớn này vẫn còn có chứa chút khoái cảm.
“Ầm ầm”
Trên núi lửa cháy sáng cả bầu trời, lúc này lại có một âm thanh vang lên như sét đánh, chấn động mạnh đến nổi Thái Nhi cũng cuống quýt chạy trốn cách xa mấy chục trượng.
Ngay sau đó hai dải hình ảnh mờ ảo cực lớn là Viên Hầu và Thiên Phượng từ trong miệng núi lửa rầm rộ lao ra, trực tiếp đâm thẳng vào trong chín tầng mây, tiêu tán hóa thành hai dải ánh sáng.
Sau đau đớn của lần đầu tiên, Thạch Mục và Chung Tú quan hệ của hai người họ trong chuyện ấy cũng hài hòa hơn.
Hai người từ từ cùng nhau bước vào thế giới tươi đẹp, về sau mọi chuyện đều ngày càng thuận lợi, nước chảy thành sông, tất cả trở nên tự nhiên hơn hẳn.
Chung Tú ngồi trên người Thạch Mục chốc chốc lại lắc lư, một tay vòng qua kéo cổ Thạch Mục về phía trước, tay còn lại nhẹ nhàng che lại miệng của chính mình, tuy nhiên vẫn không thể ngăn được âm thanh mĩ miều như tiếng chim Oanh vang lên.
Tinh thần Thạch Mục đã dần dần tỉnh táo trở lại, hắn có thể cảm nhận được dòng máu nóng rực của mình đã chảy vào trong cơ thể của Chung Tú rất nhiều. Chỉ có vật kia dưới bụng càng lúc càng nóng hừng hực.
- Tú nhi, Tú nhi
-
Trong miệng Thạch Mục không ngừng gọi tên của Chung Tú, hai tay nâng đôi má nàng lên rồi hôn nàng cuồng nhiệt.
Sau một hồi ân ái, Thạch Mục đã hoàn toàn hồi phục trở lại, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân tràn đầy sức mạnh. Mà nguồn gốc của sức mạnh đó dường như đến từ trong máu của hắn.
Bên cạnh hắn thỉnh thoảng vang lên tiếng sột soạt, thì ra là Chung Tú đang quay lưng về phía hắn mặc y phục.