- Chờ đã.
Yên La quay đầu, nhìn Thạch Mục.
- Trước tiên ngươi đội cái này lên đã.
Thạch Mục dứt lời, xoay cổ tay, lấy ra một chiếc đấu bồng xanh lục, đưa cho Yên La.
Yên La chần chờ một chút, đưa tay nhận lấy.
- Y phục cũng phải thay đổi.
Thạch Mục đánh giá Yên La một chút, nói.
Sau đó hắn lấy một chiếc trường bào màu xám cùng với một chiếc mũ xám từ trong nhẫn chứa đồ ra.
- Mặc đấu bồng vào, sau đó đổi một thân trường bào và mũ xám này, như vậy ngươi mới giống một tôi tớ phổ thông.
Thạch Mục nói.
- Tôi tớ?
Con mắt Yên La liếc nhìn Thạch Mục, trong miệng phun ra hai chữ này.
- Dung mạo của ngươi quá gây chú ý cho người khác, làm như vậy có thể tránh được phiền toái không cần thiết.
Thạch Mục nói.
Yên La không nói gì, thân thể xoay một cái, xung quanh sinh ra một làn khói đen, bao phủ toàn bộ người nàng vào bên trong.
Chỉ chốc lát sau, khói đen dần tản đi, lộ ra một tôi tớ trẻ tuổi mình mặc áo xám, đầu đội mũ chiên.
Thạch Mục sững sờ, không biết Yên La dùng thủ đoạn gì, làn da trắng nõn của nàng trở nên đen hơn, linh văn hình hoa sen trên trán cũng bị bớt màu xanh che đi, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
- Sao hả, còn có vấn đề?
Yên La thấy Thạch Mục sững sờ, mở miệng hỏi.
- Ngay cả âm thanh cũng thay đổi, không tệ.
Thạch Mục gật đầu nói.
- Đừng trì hoãn ở đây nữa, chúng ta đi thôi.
Yên La nói.
- Chờ đã.
Thạch Mục dứt lời, trên người sáng lên ánh sáng xanh lam, trong không khí truyền ra gợn sóng yếu ớt, tiếp theo thân thể hắn bị ánh sáng xanh lam bao phủ, dường như co rút, chiều cao giảm bớt mấy phần.
Trên khuôn mặt có chút ngăm đen, sống mũi sụp xuống, trên trán nhô ra, trên mi tâm xuất hiện một phù văn hình chữ “Xuyên”, dáng vẻ xấu xí.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Thạch Mục lên tiếng, giọng hắn cũng có chút thay đổi, có chút khàn khàn.
Yên La nhìn gương mặt hán tử của Thạch Mục, không nhịn được hé miệng nở nụ cười.
Thạch Mục cười, phất tay lấy ra Linh Vũ phi xa,hai người nhảy lên, đuổi theo đám người Tây Môn Tuyết.
Rời khỏi thành Đông Hoa, hai người phi hành về phía đông, đuổi theo đám người Tây Môn Tuyết.
Vì sợ bị phát hiện, hai người duy trì khoảng cách chừng hai ba mươi dặm với đoàn người phía trước.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một tòa núi nhỏ dần hiện ra trước mắt đám người Thạch Mục.
Bên trên một đỉnh núi rừng rậm xanh tươi có một vùng kiến trúc dạng cung điện tường trắng ngói đen, hướng về phía đông tây, diện tích vô cùng lớn, gần như chiếm cả ngọn núi.
Sau khi đám người Tây Môn Tuyết tiến vào vùng rừng núi kia, hai người đợi chừng thời gian một chén nhang mới bắt đầu tiến vào trước cửa viện phía tây.
Bên trái cửa viện có dựng một cây cờ lớn, bên trên viết ba chữ Bạch Vân quan.
Mà bên trên hai bức tường hai bên thì lần lượt viết mấy chữ lớn Thanh Tĩnh Vô Vi, Cách Cảnh Tọa Vong, kiểu chữ cứng cáp hùng hồn khiến người xem cảm thấy nghiêm trang.
Điều kỳ quái chính là Bạch Vân quan là tông môn lớn nhất Cực Mang tinh nhưng hiện giờ vô cùng lặng lẽ, có phần quỷ dị, thậm chí ngay ở nơi cửa tông môn cũng không có một ai canh gác.
Hai người thả thần thức ra tìm tòi, sau khi xác nhận bên trong cũng không có người mới cất bước đi vào trong đạo quan.
Đi theo đường lớn tiến vào bên trong, trên đường trúc ảnh bà sa, tùng bách chiếm giữ, hai người xuyên qua cổng chào, Linh Quan điện, đi vào tận chủ điện trong cùng.
Cửa điện khép hờ, trước điện hương khói lượn lờ, xem ra dường như cũng không phải là không có người.
Chỉ là trên đường tiến vào hai người không gặp bất kỳ ai, cả Bạch Vân quan không biết vì sao lại trở lên vô cùng yên tĩnh.
Hai người Thạch Mục tiến lên vài bước, khẽ đẩy cửa lớn được khép hờ ra, phát hiện bên trong không có một ai, chỉ có một tòa tượng thần cao hai ba mươi trượng ở giữa, vẻ mặt nghiêm trang, trên người mặc pháp phục, đầu đội châu quan miện lưu, cầm ngọc hốt trong tay, hai bên có hai đồng tử một nam một nữ thị phục.
Keng....
Đúng lúc này, ở phía sau chủ điện đột nhiên truyền tới tiếng gì đó, giống như tiếng đồ bị rơi.
Thạch Mục và Yên La liếc mắt nhìn nhau, lập tức vòng qua tượng thần, từ cửa điện sau đi ra ngoài.