Thạch Mục không kiêu ngạo không siểm nịnh, cao giọng nói.
- A, thì ra là ngươi? Lúc trước ngươi đã bỏ lỡ thời gian thi đấu, hiện tại đã bị tước đoạt tư cách dự thi, nhanh chóng rời khỏi đây.
Triệu Chu Đồng lãnh đạm nói.
- Tranh thủ thời gian cút xuống đi, đừng lãng phí thời gian!
Đám người vây xem xung quanh cũng không giữ được kiên nhẫn, quát to. Dù sao trong mắt bọnhọ, Thạch Mục đã vứt bỏ tư cách khiêu chiến, bách tộc Thiên hà tôn sùng vũ lực, kính nể cường giả, nên càng khinh thường hành vi này.
Thạch Mục nhíu mày, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Nhưng đúng lúc này, trên Quan Chiến Đài, lại có một người đi ra tới trước người đám người Triệu Chu Đồng, thi lễ rồi cao giọng nói:
- Khởi bẩm chư vị Trưởng lão, Thạch Mục hắn có quyền khiêu chiến Hãn Chiết.
Thạch Mục nghe tiếng, liền nhìn về phía người này, có chút kinh ngạc, vì y chính là Thư Hữu Kim.
- Ngươi đang nói đùa gì vậy, mấy vòng tỷ thí trước hắn không tham gia, thì làm gì có quyền khiêu chiến?
Triệu Chu Đồng kinh ngạc hỏi.
- Khởi bẩm Trưởng lão, Thạch Mục hắn có Miễn Chiến quyền, có thể không cần tham gia những vòng tỷ thí lúc trước.
Thư Hữu Kim cao giọng nói.
- Lão phu trước lúc tỷ thí có tuyên bố danh sách mười người có quyền miễn chiến, Thạch Mục không có trong danh sách này, ngươi đừng có càn quấy.
Trên mặt Triệu Chu Đồng hiện lên một chút tức giận, mở miệng nói.
- Lúc trước, trưởng lão từng nói mười người kia đều là vì có gia thế hiển hách, thực lực xuất chúng, hơn nữa lại bỏ ra hạ lễ vô cùng trân quý, nên mới có thể lấy được Miễn Chiến quyền đúng không?
Thư Hữu Kim cười hỏi.
- Không sai!
Triệu Chu Đồng không biết Thư Hữu Kim hỏi chuyện đó có ý gì, gật đầu đáp.
- Thạch huynh thân là đại biểu của Bát hoang Cổ tộc Di Thiên Cự Viên, gia thế có được tính là hiển hách không?
Thư Hữu Kim hỏi.
Di Thiên Cự Viên tuy đã suy sụp hơn nghìn năm, nhưng địa vị cùng uy danh bên trong Bát hoang Cổ tộc là không thể chối cãi. Hướng hồ đã biệt tích cả ngàn năm cũng không ai biết còn giữ được mấy phần thực lực.
- Gia thế của Di Thiên Cự Viên tộc tự nhiên là rất hiển hách.
Triệu Chu Đồng suy nghĩ một chút, đáp.
- Thạch huynh tuy là Thánh Giai trung kì, lại có thể đánh chết một khôi lỗi Thần Cảnh của tộc ta, thực lực có thể tính là xuất chúng?
Thư Hữu Kim tiếp tục hỏi.
- Cái gì? Hắn từng đánh chết Thần Cảnh khôi lỗi?
Triệu Chu Đồng lập tức kinh hãi, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Một lát sau, Kim Phượng bà bà ngồi trên Quan Chiến Đài, trao đổi ánh mắt với người khác xong, mới mở miệng nói:
- Coi như hai điểm trước hắn đều phù hợp, vậy coi xem hắn đã dâng lên hạ lễ gì?
- Hạ lễ của Thạch Mục ở đây.
Dứt lời, trong tay Thư Hữu Kim xuất hiện một bình bạch ngọc. Bình ngọc vừa xuất hiện, đã khiến Quan Chiến Đài tràn ngập khí tức bản nguyên thuộc tính Thổ. Từng trận hào quang tỏa ra trên thân bình, thỉnh thoảng lẫn vào một chút quang mang màu hồng, thể hiện vật này cực kỳ phi phàm.
“Thư huynh, Nhiệt Hải Tuyền Linh là lễ vật kết minh của ngươi…”
Thạch Mục truyền âm, còn chưa nói xong đã bị Thư Hữu Kim ngắt lời:
“Hắc hắc, không dối gạt Thạch huynh, kỳ thật vật này có chút tác dụng, xứng làm lễ vật thông gia. Nhưng ta lại không có cơ hội, huynh lại có. Ta tin tưởng huynh có thể đánh bại hắn, cho nên mới đem bảo vật đặt lên người huynh đó, huynh chắc sẽ không để cho ta thua thiệt chứ?”
Thư Hữu Kim truyền âm trả lời.
“Đại ân của ngươi hôm nay ta không có lời nào có thể cảm tạ, ngày sau Thạch mỗ sẽ đáp trả.”
Thạch Mục trịnh trọng truyền âm nói.
- Nhiệt Hải Tuyền Linh này có tính là vật trân quý không?
Thư Hữu Kim cười cười, cao giọng hỏi Triệu Chu Đồng.
Triệu Chu Đồng nhìn chằm chằm vào bình sứ bạch ngọc kia, trên mặt hiện lên một chút do dự.
- Nhiệt Hải Tuyền Linh này tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải bảo vật hiếm thấy, so với lễ vật mười người khác dâng lên, vẫn còn kém xa.
Triệu Chu Đồng trầm mặc nhưng vẫn nói.
Nghe được điều này, sắc mặt của Thư Hữu Kim ngay lập tức cứng đờ.
“Xin lỗi Thạch huynh, bảo vật trân quý nhất trên người ta chính là nó rồi.”
Thư Hữu Kim bất đắc dĩ cười cười, truyền âm nói.
- Tốt rồi, các người cũng đã náo loạn đủ rồi, nhanh chóng lui ra đi.
Triệu Chu Đồng cao giọng nói.
Mọi người xung quanh cũng xem đủ náo nhiệt rồi, lúc này muốn thấy Thánh Nữ cùng Hãn Chiết đại chiến, nhao nhao bảo Thạch Mục cút khỏi đài chữ Càn.
- Nhiệt Hải Tuyền Linh không đủ tư cách, thì vật này liệu có thể?
Thanh âm Thạch Mục không lớn, nhưng cũng đủ làm những âm thanh xung quanh nhỏ đi. Chỉ thấy trong bàn tay đang giơ lên cao của hắn, cầm chắc một cái ngọc trâm màu đỏ óng ánh như máu.
Trên đầu cây ngọc trâm này điêu khắc một con Như Phượng rất sống động, thân trâm ôn nhuận như ngọc, bên trong phân bố từng sợi tơ mỏng màu đỏ, là thứ trước kia Đại trưởng lão cho hắn: Niết Bàn Phượng Trâm.
- Niết Bàn Phượng Trâm…
Đám người Kim Phượng bà bà vừa liếc mắt đã nhận ra vật này, sắc mặt đại biến, kinh hoảng thốt to. Khán giả xung quanh mặc dù không nhận ra được lại lịch của vật này, nhưng vẫn cảm nhận được huyết mạch vô cùng tinh thuần của Thiên Phượng trong đó, cũng ý thức được tầm quan trọng của vật này với Thiên Phượng tộc.