Thạch Mục thấy hoa văn trên lá bùa hoàn toàn giống hệt như ghi trong Linh Phù Bảo Kinh, trong lòng thấy vui vẻ, buông Pháp bút, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ nào đó, tay cầm bùa bỗng nhiên dùng sức phẩy một cái.
Chẳng hề có chuyện gì xảy ra, lá bùa vừa vẽ xong giống như tờ giấy lộn, chẳng hề có chút phản ứng nào.
Hắn lại thử một lần nữa, kết quả cũng giống nhau.
Thạch Mục thở dài một hơi, quẳng lá bùa đã thất bại đó sang một bên, lại lên giường ngồi xếp bằng, bắt đầu cẩn thận lĩnh ngộ một lần nữa…
Sau khoảng thời gian một bữa cơm, hai mắt Thạch Mục mới mở ra, mơ hồ lại lĩnh ngộ được điều gì, một lần nữa nghiêm túc vẽ lá bùa thứ ba.
Sau nửa canh giờ, lá bùa vừa hoàn thành này vừa bị Thạch Mục phẩy một cái đã bốc cháy ngay trong không trung, lại một lần luyện chế thất bại nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã mất nửa ngày.
Trước bàn đá, hai mắt Thạch Mục có sắc vàng mơ hồ, cầm Pháp bút trong tay chăm chú tô vẽ.
Đây đã là là búa thứ bảy hắn vẽ, mấy lá bùa trước đó hoặc là vừa vẽ phù văn thứ nhất đã thất bại, hoặc có thể hoàn thành lại không tài nào dùng lực để kích phát, hoặc có thể kích phát nhưng lại bùng cháy ngay.
Mà lúc này, viên Phong linh thạch sáng bóng hắn đang nắm trong tay cũng dần ảm đạm xuống rồi, hiển nhiên linh khí ở bên trong đã không còn lại bao nhiêu.
Cách vẽ phù trận mà hắn sử dụng là Quán Linh Thuật cùng ghi trong điển tịch, có thể ngay trong khoảnh khắc vẽ xong phù trận đồng thời hoàn thành bước quán linh, có thể tiết kiệm một khoảng thời gian dài.
*Quán linh thuật: hờ, đoạn này mình cũng không chắc, hình như là vừa vẽ bùa, vừa hấp thụ linh lực vào trong cơ thể rồi rót lên lá bùa thì phải. Cầu cao nhân a~
Nhưng mà một lát sau, khi lá bùa thứ bảy lại biến thành giấy vụn, sắc mặt Thạch Mục cũng đã bắt đầu khó coi rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, như vậy nhiều lần đến tận khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại mới lấy ngọc giản màu trắng ghi chép “Linh Phù Bảo Kinh” ra, đặt lên trán, đồng thời tay kia vẫn không ngừng mô phỏng cái gì…
Không biết sau bao lâu, hai mắt Thạch Mục lóe lên tinh quang, chậm rãi thả ngọc giản trong tay xuống.
Hắn rốt cuộc cũng tìm ra một chỗ sai lầm mà trước giờ chưa từng phát hiện trong điển tịch.
Để phòng ngừa không có vấn đề gì xảy ra, hắn lại ngồi trên giường đá điều tức một lát, đến tận khi pháp lực toàn thân đã thông suốt mới lại đi đến trước bàn, cầm Pháp bút lên, lẩm bẩm:
“Lần này sẽ không sai nữa đâu! Không ngờ Khinh Thân Phù này lại khó vẽ như vậy. Lá bùa này cũng chỉ là do mười hai mảnh phù văn tạo thành, mặc dù vẫn không được coi là bùa cấp Trung, nhưng tuyệt đối là một trong những loại bùa cấp thấp khó luyện chế nhất. Dù sao mấy loại bùa cấp thấp mình từng vẽ phần lớn đều là do năm, sáu phù văn tạo thành. Mà nếu không có Phong linh thạch thì cơ hội vẽ thử loại Khinh Thân Phù cũng quá ít. Đấy còn là mình đã được luyện tập nhiều lần, hơn nữa còn từng luyện chế rất nhiều bùa cấp thấp chứ nếu là những Phù Sư cấp học đồ khác mà nói, căn bản không có hi vọng có thể thành công đâu. Vì thế, ta có thể thực sự trông cậy cũng là thứ này…”
Vừa dứt lời!
Sắc mặt Thạch Mục nghiêm túc lại, hai con ngươi co rụt lại xong liền phóng đại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một màu ánh vàng rực rỡ, loại Linh Mục Dị Thuật này đã bị hắn dùng đến cực hạn.
Cũng cùng lúc ấy, lá bùa màu xanh trong mắt Thạch Mục cũng đột ngột lớn hơn lúc trước một lần, hoa văn lại càng rõ ràng.
Thạch Mục ổn định tâm thần, ngưng thở, chậm rãi cúi người, bình tĩnh lại, bắt đầu vẽ lá bùa thứ tám.
Lần vẽ này, lại có một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong đầu hắn, Pháp bút nặng như ngàn cân, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kì khoan khoái.
Cuối cùng, Thạch Mục dùng một khoảng thời gian nhiều gấp đôi những lá bùa trước mới vẽ xong lá bùa này.
Khi phù văn thứ mười hai vừa hoàn thành thì “Phù!” một tiếng, đồ án trên lá bùa do các phù văn tạo thành lại tản mát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, một cỗ lực Phong nguyên tố đạm đạm lượn lờ bao phủ trên lá búa, không tiêu tan…
“Cuối cùng cũng thành công!”
Thạch Mục thấy vậy, lòng thầm vui vẻ, ánh vàng trong mắt tán đi, tất cả mọi thứ trước mắt trở về trạng thái bình thường.
Hắn tràn ngập vui mừng cầm lá Khinh Thân Phù lấp lánh sắc xanh vừa chế luyện xong, đặt ở trước mặt tinh tế quan sát. Trên lá bùa màu xanh, những Linh Văn màu đỏ kì quái và phức tạp quấn lấy nhau, tạo thành một loại đồ án vô cùng tinh xảo mỹ lệ, làm cho người ta yêu thích không rời tay.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ hưng phấn, hắn không kịp chờ đợi muốn thử ngay uy lực của Khinh Thân Phù này.
Hắn cầm lá bùa, dùng chân khí nhẹ nhàng phẩy một cái, lá bùa màu xanh không gió tự cháy, một luồng năng lượng phát sáng màu xanh hiện lên trên ngọn lửa, Thạch Mục không chút do dự vỗ thẳng lá bùa đang bốc cháy lên người.
“Phụp!” Một tiếng vang nhỏ.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, một luồng năng lượng kì dị hư hư thực thực nhìn không rõ lập tức bao trùm lên hắn.
Thạch Mục nhất thời thấy cả người nhẹ bẫng, trọng lượng thân thể dường như bỗng chốc đã nhẹ đi một nửa, giống như chỉ cần có một trận gió thổi tới là có thể bay lên vậy.
Thạch Mục kinh ngạc quan sát mình một lần từ trên xuống dưới, thấy hoàn toàn không khác bình thường, lại vung quyền cước thi triển thân pháp, thấy nhẹ nhàng khôn tả, khiến hắn không thể liên tưởng đến thành ngữ “Thân nhẹ như yến*” này.
*Thân nhẹ như yến: Thân thể nhẹ như chim yến.
Loại cảm giác này đối với hắn mà nói thực sự là loại cảm giác kì diệu trước nay chưa từng có!
Trong đầu Thạch Mục lóe lên một ý, đột nhiên kích động muốn thử Phong Trì đao pháp trong trạng thái này.
Hắn xoay người túm một cái về phía đầu giường, một luồng hàn quang lóe lên, một thanh cương đao sáng loáng đã bị hắn nắm trong tay.
Đầu óc hắn vừa thục giục một cái, chân khí Thiên Tượng trong cơ thể đột nhiên xuyên qua cánh tay rót vào thân đao, bề mặt cương đao phủ kím một quầng sáng màu trắng, đồng thời cương đao cực kì bình thường đột nhiên rung lên, mơ hồ quá ra tiếng hổ gầm gào khe khẽ.
“Trảm!”
Trong mắt Thạch Mục thần quang như sấm chớp, hét lớn một tiếng, cương đao trong tay nhìn như tùy ý vung lên rạch một cái trong không trung, dưới ánh đao run rẩy mông lung trăng xóa, nháy mắt chém ra mười hai ánh đao, đao khí sắc bén như núi thét biển gầm nhất thời tràn ngập cả gian thạch ốc.
“Mười ba trảm!”
Chờ ánh đao tiêu tán, Thạch Mục cực kì hưng phấn nhìn vết đao cực kì rõ ràng trên vách tường, Phong Trì đao pháp của hắn, dưới sự trợ giúp của Khinh Thân Phù lại có thể tạm thời đạt được cảnh giới đại viên mãn - một hơi mười ba trảm!
Thạch Mục còn chưa thỏa mãn, cương đao trong tay lại vũ động một trận, ánh đao trắng lóa mông lung giống như đóa tuyết liên trong trẻo nhưng lạnh lùng nháy mắt nở rộ quanh thân, hoàn toàn che lấp bóng dáng hắn.
Sau khi Thạch Mục liên tiếp thi triển Phong Trì đao pháp mấy lần thì hiệu quả của Khinh Thân Phù rốt cục cũng tiêu tán, đao khí trắng lóa mông lung đầy trời bắt đầu tan đi, lại lộ ra bóng dáng của Thạch Mục.
Hắn lúc này tay cầm đao, đứng tại chỗ bất động, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Vừa rồi đao thế của hắn triền miên không dứt, chân khí Thiên Tượng trong cơ thể cũng dồi dào không ngớt, khiến toàn thân nhiệt huyết sôi trào, tựa hồ có một cỗ lực lượng đang muốn bộc phát ra, nhưng luôn có một tầng trở ngại không nói nên lời tồn tại, giống như sau khi Phong Trì đao pháp đạt cảnh giới đại viên mãn là mười ba trảm thì đao thế vẫn có cảm giác như chưa muốn ngừng, chưa muốn kết thúc vậy.
“Về bộ đao pháp này còn có một lời đồn, có người nói Phong Trì thập tam thức này thực ra là một loại đao pháp Thiên Tiên, chỉ là bị người hóa giải thu gọn lại thành mười ba thức.” Thạch Mục không khỏi nhớ tới câu nói của Lệ Thương Hải khi truyền thụ đao pháp cho hắn lúc xưa.
Trong lòng Thạch Mục như có lĩnh ngộ, mơ hồ cảm thấy Lệ Thượng Hải nói như vậy chưa chắc đã không phải là thật.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa lóe lên trong đầu hắn đã bị quẳng qua một bên rồi.
Việc cấp bách lúc này là tranh thủ thời gian trước khi linh lực của viên Phong linh thạch này còn chưa tiêu hao hết, cố gắng hết sức luyện chế ra nhiều tấm Khinh Thân Phù nữa. Dù sao hiệu quả nâng cao thực lực của lá bùa này đối với hắn là rõ rệt cực kỳ nha.
Danh Sách Chương: