Bành Nhạc khoát tay áo một cái, nói.
Vừa dứt lời, ánh sáng trắng bao trùm cả đại điện lóe lên biến mất, tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu, cùng Yên La đi ra ngoài đại điện.
- Nhắc nhở các ngươi một chút, chớ có định chạy trốn. Trước khi các ngươi bước ra khỏi Ly Hỏa quan, ta đảm bảo linh hải của các ngươi sẽ nổ tung, sống không bằng chết.
Âm thanh uy hiếp uy nghiêm của Bành Nhạc từ phía sau truyền tới.
Thân hình Thạch Mục hơi dừng lại một chút, sau đó nhấc bước đi ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra đại điện, liếc mắt nhìn nhau, đi về vị trí động phủ của mình.
- Làm sao bây giờ?
Thạch Mục thông qua tâm thần liên hệ Yên La.
- Cấm chế người kia bố trí rất kỳ lạ, ta cần nghiên cứu một chút.
Yên La nói.
- Lần này may mà tên Bành Nhạc kia có mục đích khác, chúng ta tạm thời được an toàn. Từ tình hình trước mắt xem ra thì chuyện trong Huyền Khung tháp vẫn chưa bị lộ, có điều ta có chút bận tâm việc liệu Ly Trần thánh chủ có điều tra ra manh mối gì không.
Thạch Mục truyền âm nói.
- Huyền Khung tháp đúng là một món dị bảo, động thiên bên trong huyền diệu vô cùng, nhưng chính vì quá mức chân thực cho nên hắn sẽ không tra ra được gì đâu. Được rồi, không có chuyện gì thì ta trở về động phủ đây.
Yên La nói, bay về phía động phủ của mình.
Thạch Mục nhìn Yên La rời đi, lắc lắc đầu, cũng bay trở lại động phủ.
Sau khi hắn trở lại động phủ, trực tiếp tiến vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt lập lòe, sau đó thở dài.
Lần này lẻn vào Ly Trần tông đúng là một hành động quá mức liều lĩnh, tuy rằng không biết từ khi nào tên Bành Nhạc kia phát hiện ra thân phận của bọn họ, có điều quả thực hắn đã có phần khinh thường những tồn tại Thánh giai kia.
Ý niệm của hắn xoay chuyển, sau một hồi lâu thở dài, nhắm hai mắt lại.
Thời gian đảo mắt cái đã nửa tháng.
Trong động phủ, Thạch Mục đang khoanh chân nhắm mắt tu luyện, vào thời khắc này trên người hắn lóe lên ánh sáng tím, lệnh bài thân phận hiện ra một tầng ánh sáng, vài chữ nhỏ xuất hiện bên trên.
- Nhanh tới đại điện!
Ánh mắt hắn khẽ động, đứng lên, đi ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Thạch Mục đã tới đại điện Ly Hỏa quan.
Bên trong cung điện giờ phút này đã có mười mấy người, đều là người đạt được tư cách trong Huyền Khung tháp thí luyện, Yên La cũng đã ở đây, đứng trong đám đệ tử, nhìn Thạch Mục một cái, sau đó di dời ánh mắt đi.
Trên ghế chủ tọa, Bành Nhạc nhắm mắt ngồi ngay ngắn.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, đi tới đứng cách Yên La không xa.
Mấy ngày trước Yên La đều tập trung nghiên cứu cấm chế trong linh hải, chỉ tiếc nàng cũng không có đầu mối gì, hai người thương nghị chỉ có thể tạm thời nghe theo Bành Nhạc, tùy cơ ứng biến.
Bành Nhạc mở mắt ra, nhìn hai người Thạch Mục một chút, rất nhanh lại rời tầm mắt đi.
Nhưng vào lúc này, một thiếu nữ áo bào tím chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt nhìn xung quanh mấy lần, đi tới chỗ hai người Thạch Mục, đó chính là Tây Môn Tuyết.
- Lôi Tích sư huynh, Lâm Đào sư tỷ.
Vẻ mặt nàng tươi cười bắt chuyện với hai người.
- Tây Môn sư muội.
Thạch Mục gật đầu nói.
Yên La nhìn Tây Môn Tuyết một chút, nhíu mày một cái, ánh mắt di dời về phía khác.
- Bí cảnh Côn Luân phế tích rốt cục sắp bắt đầu rồi, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ.
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Cũng tạm.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, hàm hồ nói.
Bởi vì Bành Nhạc cảnh cáo, hai người Thạch Mục trong nửa tháng nay không hề rời khỏi Ly Hỏa quan nửa bước, chuẩn bị cũng chỉ là mua chút đan dược phù lục trong phường thị trên Ly Hỏa quan.
Tây Môn Tuyết dường như có ý định tiếp cận Thạch Mục, quấn quít lấy hắn nói chuyện, cũng không biết vô tình hay cố ý mà đề cập tới chuyện trong Huyền Khung tháp.
Thạch Mục tuy rằng không muốn để ý tới nàng, nhưng lại không tiện nói thẳng ra, không thể làm gì khác hơn là câu được câu chăng, nói năng hàm hồ, đối với những việc trong Huyền Khung tháp thì cố gắng tránh né.
Sau một chút, tất cả đệ tử Ly Hỏa quan chiến thắng trong thí luyện đều đã đi tới.
- Được rồi, tất cả mọi người nếu đã đến đủ vậy theo ta tới Thánh điện.
Bành Nhạc đứng lên, bay về phía bên ngoài.
Những người khác lập tức đuổi theo, rất nhanh đã bay ra khỏi Ly Hỏa quan.
Bay gần nửa canh giờ, đoàn người đi tới gần một ngọn núi lớn.
Ngọn núi đâm thẳng vào tầng mây, từ dưới nhìn lên trên, đừng nói là đỉnh núi, cho dù là giữa sườn núi cũng không nhìn thấy, từ sườn núi trở nên đã hoàn toàn bị tầng mây che phủ.
Thạch Mục nhìn đỉnh núi trước mặt, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Ngọn núi này đúng là một ngọn núi to nhất mà hắn từng thấy.
Trong ký ức của Lôi Tích, hắn biết ngọn núi này tên Ngạo Thiên phong, giờ khắc này nhìn quả thực đúng là ngạo nghễ giữa đất trời.
Thánh điện Ly Trần tông nằm trên đỉnh ngọn núi này.
Đoàn người bay lên cao, rất nhanh tiến vào tầng mây, sau khi bay hồi lâu, trước mắt mới trở nên sáng sủa, bay ra khỏi biển mây, đỉnh núi Ngạo Thiên hiện ra trước mắt.