- Triệu huynh, chúng ta...
Triệu Dận nhìn lại về phía vòng xoáy tinh vân màu vàng trên đỉnh đầu. Bên ngoài tuy rằng đại quân Thiên Đình còn đang điên cuồng tấn công. Thông đạo không gian chậm rãi mở rộng, nhưng nhanh chóng ổn định lại. Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, dường như hạ quyết tâm.
- Muốn phong ấn thông đạo sao? Hừ, có bản tiên tướng ở đây, si tâm vọng tưởng!
Nam Cung Cảnh hừ lạnh một tiếng, thân hình bắn ra, đánh về phía đám người Thiên Cơ trưởng lão.
Chỉ có điều hắn vừa bay ra, một đạo hỏa diễm lớn màu đỏ đột nhiên từ bên cạnh kéo tới, toả ra khí tức thuộc tính hỏa cực kỳ mãnh liệt. Hỏa diễm đi qua nơi nào, hư không nơi đó giống như khối sáp nến dễ dàng bị tan chảy.
Sắc mặt Nam Cung Cảnh biến đổi. Hỏa diễm như vậy phát sinh uy hiếp đối với hắn.
Hắn điểm ra một chỉ. Một đạo Băng Phách Thần Quang lớn bắn ra, chặn lại hỏa diễm đỏ vàng.
Chỉ có điều hắn một mình lưu lại. Hai bóng người đã xuất hiện ở trước mặt, chặn đường đi của hắn. Không ngờ đó thình lình là Triệu Dận và Kim Phượng bà bà.
Lúc này trong tay Triệu Dận cầm một chiếc quạt lông màu đỏ vàng. Xương quạt giống như sử dụng một loại xương màu đỏ thẫm chế tạo ra. Trên xương quạt có chín cái lông chim màu vàng. Không biết đố là lông của loại sinh vật nào, chỉ có điều khiến cho người ta cảm thấy một loại khí tức vô cùng tôn quý.
Vô số phù văn màu đỏ rất nhỏ từ trong quạt lông tản ra. Không ngờ bản thân quạt lông mang theo hỏa chi pháp tắc.
- Đừng hòng mơ tưởng!
Triệu Dận trầm giọng quát.
Kim Phượng bà bà không nói một lời. Chỉ có điều trên người có vô số ngọn lửa màu vàng cuồn cuộn tuôn ra. Chiếc quải trượng màu đỏ trong tay còn tản ra từng ngọn lửa màu vàng, vọt lên cao mấy chục trượng. Hiển nhiên cũng dự định dốc toàn lực, ngăn cản đối phương.
Ánh mắt Nam Cung Cảnh lạnh lẽo, một tay đẩy ra.
- Băng Phách Hàn Triều!
Xuy xuy xuy!
Năm đạo hàn khí màu trắng lập tức bắn ra, sau đó bỗng nhiên vỡ ra, hóa thành một mảnh không khí lạnh màu trắng che khuất bầu trời, vọt về phía hai người Triệu Dận.
Trong luồng không khí lạnh hỗn tạp vô số tảng băng, băng tiễn màu trắng, tản ra khí tức lạnh giá tới cực độ. Mơ hồ còn vượt qua Băng Phách Thần Quang.
Triệu Dận hét lớn một tiếng. Hơn chín cái lông chim màu đỏ vàng trên quạt lông trong tay đều mở ra, phun ra mảng lớn hỏa diễm màu đỏ vàng.
Hắn phất tay một cái, vô số hỏa diễm tuôn ra, hình thành một mảnh biển lửa, ngăn cản ở phía trước Băng Phách Hàn Triều.
Kim Phượng bà bà vung quải trượng trong tay lên. Vô số ngọn lửa màu vàng tuôn ra. Không ngờ chính là Huyền Cương Kim Diễm, kết hợp với biển lửa của Triệu Dận Xích Kim, liều chết ngăn cản Băng Phách Hàn Triều công kích, không cho hắn phóng qua Lôi Trì một bước.
Gần như đồng thời, bên cạnh Lục Quỳ Chung có bóng người lóe lên. Địch Ngạn hiện ra.
- Lục huynh, ta tới trợ giúp ngươi giúp một tay!”
Trên người Địch Ngạn có ánh sáng màu xanh lam lóe lên. Một cây cờ lớn màu lam đậm dâng lên.
Toàn thân cột cờ lớn màu u lam, không biết là sử dụng loại nguyên liệu nào làm ra, phóng ra ánh sáng màu xanh lam nồng đậm mạnh mẽ. Cũng không biết mặt lá cờ kia được sử dụng bằng loại vải vóc nào chế tạo thành. Phía trên thêu một mảnh đại dương vô tận mênh mông.
Địch Ngạn nhẹ nhàng vung lá cờ lớn lên xuống. Vô số ánh sáng màu xanh lam từ lá cờ lớn dâng lên, lao tới, đánh về phía Bì Lô tiên tướng.
Cánh tay của Bì Lô vung lên. Trên người hắn có ánh sáng lóe lên. Không ngờ đó lại là một ma khí rất lớn bay ra.
Không giống với ma khí tối tăm vừa nãy, ma khí này hiện ra xương màu trắng, phát ra từng tiếng xương cốt va chạm két két két.
Hắn phất một ngón tay. Trong ma khí xương trắng cuồn cuộn tuôn ra, ngăn chặn lại lá cờ lớn màu xanh lam của Địch Ngạn.
- Cẩn thận. Đây chính là ma khí Cửu Tử Luân Hồi Ma Công Hóa Cốt, ác độc vô cùng. Chỉ cần dính phải một chút xíu ma khí này, mặc dù là ta và ngươi, xương cốt toàn thân cũng sẽ đều bị tan chảy!
Lục Quỳ Chung nhìn Địch Ngạn đầy cảm kích, cười, lập tức nhắc nhở.
Địch Ngạn gật đầu, toàn thân phóng ra từng gợn ánh sáng màu xanh lam, bảo vệ chặt chẽ ở xung quanh mình.
Hai người hiển nhiên không phải mới lần đầu tiên liên thủ. Từng công kích lưu loát giống như nước chảy, bay ra, giống như mưa rền gió dữ bao phủ lấy Bì Lô tiên tướng.
Hai tay của Bì Lô tiên tướng vung vẩy. Hai ma khí biến hóa ra muôn phương, hoặc công hoặc thủ, đón đỡ tất cả công kích của hai người Địch Ngạn và Lục Quỳ Chung.
Thần sắc hắn tự nhiên, giống như không nhìn thấy những trận pháp sư của Bàn Quy Tộc.
Tuy rằng các Thần Tướng khác muốn ngăn cản, chỉ có điều bị đại quân Bàn Quy Tộc hoàn toàn bất kể hy sinh điên cuồng cuốn lấy, liều chết ngăn cản. Bọn họ chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn những trận pháp sư bay đến phía dưới vòng xoáy màu vàng cực lớn.
Một đám trận pháp sư lập tức phân tán ra, hiện ra đồ án Cửu Cung.
Lão già tóc trắng dẫn đầu đứng ở chính giữa, trong miệng lẩm bẩm, một tay phất lên. Một ánh sáng màu vàng cực lớn bay ra. Hơn mười lá cờ trận, bay về phía vòng xoáy tinh vân màu vàng.
Các trận pháp sư khác cũng từng người lẩm nhẩm, trên thân cũng sáng lên những luồng ánh sáng.
...
Bên ngoài Vũ Nham Tinh, những âm thành ầm ầm không ngừng vang lên.
Hơn một trăm chiếc chiến hạm của đại quân Thiên Đình đã thu nhỏ vòng vây lại gấp mấy lần. Trong đó từng có một nửa số lượng chiến hạm, chẳng biết từ lúc nào đã tập trung thành một vòng tròn bao quanh chỗ lối vào trên vòng xoáy tinh vân màu vàng này.
Trên chiến hạm, các chiến tướng mặc áo giáp đang đứng đầy. Thần sắc mỗi người đều lộ ra vẻ nghiêm nghị. Bọn họ chỉ đợi thông đạo không gian ở nơi này ổn định, sẽ đánh một tiếng trống, tăng cao tinh thần xông vào trong Vũ Nham Tinh.
Đúng lúc này, bóng dáng Thạch Mục cũng từ phía xa bay nhanh lao tới.
Ở chỗ cách hạm đội chừng vài dặm, bóng dáng hắn đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ. Hắn lặng lẽ không một tiếng động, tới gần chiến hạm. Khi tới một chỗ không mấy bắt mắt, hắn lập tức ẩn nấp tại đó.