Lúc này, một đại hán đầu tóc ngắn màu đỏ, dáng người to lớn đẩy ra đoàn người, bước đi mạnh mẽ tiến lên trên thạch đài, đi tới trước mặt Thạch Mục. ;
Người này lông mày rậm mắt to, hai mắt có tinh quang chớp động, tản ra một khí tức bá đạo không ai bì nổi.
- Xích Viêm Mãnh Hổ... Đây là Xích Viêm Mãnh Hổ Nhất Tộc.
Xung quanh, trong các Di Thiên Cự Viên tộc lại có người kinh ngạc kêu lên.
- Xích Viêm Mãnh Hổ Nhất Tộc lại có thể tới.
Trong đám người phát ra những tiếng kêu đầy vẻ kinh ngạc.
- Ha hả, còn cách thời gian đại điển bắt đầu một khoảng thời gian. Ngươi tới vừa vặn.
Thạch Mục nhìn về phía người tới, cười nghênh đón.
Người vừa tới không phải là ai khác, chính là tộc trưởng Xích Viêm Mãnh Hổ Nhất Tộc hôm nay, An Hoa.
Trên mặt Phương Trăn lộ ra ý cười, sải bước chân đi tới, hung hăng đập một cái ở trên ngực An Hoa. Hai người đồng thời nhìn về phía Thạch Mục. Ba người nhìn nhau cười to.
Lại nói tiếp, những điều hai người này từng trải qua có chút tương tự. Lúc đầu cùng gặp nghèo túng. Cuối cùng ở dưới sự trợ giúp của Thạch Mục, một lần nữa ở trong tộc quật khởi. Tất nhiên bọn họ đều cảm ơn Thạch Mục tới rơi nước mắt.
An Hoa nhìn thấy Thạch Mục tiến giai Thần cảnh, tất nhiên cũng tránh không được một phen kinh ngạc. Nhưng phần nhiều tất nhiên là mừng rỡ.
Mà hắn hiện tại với tu vi Thần cảnh, cũng khiến cho Phương Trăn vạn phần bất ngờ, đồng thời cũng không ngừng hâm mộ.
Sau khi An Hoa đến, cuối cùng các vị khác đến chúc mừng nối liền không dứt.
Không đầy nửa canh giờ, chỉ là tộc trưởng các tộc đứng ở trên thạch đài, số lượng đã có tới hơn mười người.
Phần lớn những chủng tộc này đều cách Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hiện tại khá xa. Trong đó phần lớn đều là Yêu tộc đã từng gặp qua Thạch Mục ở trong Thiên Phượng Tộc. Sau khi mỗi người bọn họ tới, câu nói đầu tiên đều là cùng Thạch Mục đánh tiếng ôn chuyện.
- Bọn họ đều tới vì tộc trưởng...
Trong miệng con vượn già lông màu hoa râm, thì thào kêu lên. Trong lúc vô tình, trong hốc mắt rốt cuộc dâng lên nước mắt vui mừng.
Xung quanh rất nhiều tộc nhân nghe được lời ấy, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục, tộc trưởng mới nhậm chức này này cũng bắt đầu khác đi.
Nếu như trước đây, chỉ bởi vì Thạch Mục nhận được truyền thừa của Bạch Viên Lão Tổ, hoặc là bởi vì tu vi đạt được Thần cảnh, những người này mới nảy sinh ra vài phần tôn kính đối với hắn. Hiện tại phần tôn kính này lại phát ra từ trong lòng. Trong đó phần nhiều chính là sùng kính.
Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc phong tỏa đã lâu. Trong thời gian rất dài cũng chưa từng thấy qua cục diện náo nhiệt như vậy. Trên mặt mỗi tộc nhân đều là thần sắc mừng rỡ.
Thời điểm đại điển bắt đầu, Thạch Mục và ba vị trưởng lão bắt chuyện với các tộc trưởng của các tộc.
Phương Trăn đi qua bên cạnh Quý Phóng Ưng, ánh mắt chớp hiện, lại lui trở về.
- Các hạ không phải muốn đi sao? Thế nào vẫn còn ở tại chỗ này? Trong tộc không phải có chuyện quan trọng cần xử lý sao?
Phương Trăn cười tủm tỉm hỏi.
Thần sắc Quý Phóng Ưng trở nên lúng túng. Trên mặt hắn nóng hừng hực, đỏ bừng một mảnh. Hắn liền vội vàng khoát tay nói:
- Thạch tộc trưởng tiếp nhận chức vụ là chuyện lớn. Chuyện trong tộc đều là chuyện nhỏ không quan trọng, không đáng để nhắc tới, không đáng để nhắc tới.
- Ha ha ha, chỉ sợ lúc này các hạ không chịu đi, cũng không có thừa vị trí lưu lại cho ngươi.
Phương Trăn lãng cười nói.
Dứt lời, hắn liền không tiếp tục để ý tới chuyện gây khó dễ co Quý Phóng Ưng nữa. Hắn đi về phía chỗ ngồi lưu lại, ngồi xuống.
Sắc mặt Lôi Đồng cũng cực kỳ khó coi, vẻ mặt xấu hổ đi tới phía trước người Thạch Mục, thi lễ một cái thật sâu, sau đó liền xoay người không nói một lời đi ra ngoài quảng trường.
Thạch Mục nhìn theo bóng lưng của hắn, thoáng trầm tư một lát, bỗng nhiên mở miệng kêu lên:
- Lôi tộc trưởng, khoang đã.
Lôi Đồng nghe được tiếng gọi của Thạch Mục, thân thể chợt dừng lại, chậm rãi vòng trở về.
- Thạch tộc trưởng, Lôi mỗ đã không còn mặt mũi nào lưu lại, lúc này xin từ biệt.
Lôi Đồng cúi đầu xấu hổ nói.
- Thạch mỗ nếu nhớ không nhầm, thời điểm ở trong Thiên Phượng Tộc, Lôi tộc trưởng là người đầu tiên đến kết giao bằng hữu cùng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta?
Thạch Mục cười khẽ một tiếng, mở miệng nói.
Lôi Đồng nghe thấy Thạch Mục nói như vậy, nhất thời có phần không hiểu được ý của hắn.
- Chỉ cần thật sự chống lại Thiên Đình, sẽ đều là bằng hữu của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta. Thạch mỗ làm sao có thể cự tuyệt bằng hữu từ xa ngàn dặm tới đây được. Lôi tộc trưởng nhanh vào ngồi đi.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn Lôi Đồng, mở miệng nói.
Sau khi Lôi Đồng nghe xong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nổi, nhìn về phía Thạch Mục.
- Thạch tộc trưởng lòng dạ rộng rãi, Lôi mỗ vui lòng phục tùng.
Một lát sau, Lôi Đồng chắp tay cúi đầu, chân thành nói.
Thạch Mục mỉm cười, dẫn Lôi Đồng lên chỗ ngồi ở trên thạch đài, ngồi xuống.
Lúc này, chỗ ngồi được bố trí ở trên đài gần như đều đã có người ngồi kín. Cùng với cảnh trống trải lúc sớm đã hình thành sự đối lập rõ nét.
Quý Phóng Ưng đứng ở một bên, không có người nào để ý tới. Hắn đi cũng không được, ngồi cũng không xong, dáng dấp vô cùng quẫn bách.
Hắn chợt thấy ở vị trí cách Phương Trăn không xa vẫn còn một chỗ trống. Hắn vội vàng bước nhanh tới. Mông vừa mới muốn ngồi xuống.
- Ha hả, các hạ không có thể ngồi ở nơi này được.
Phương Trăn ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.
Mông Quý Phóng Ưng còn chưa có dính vào ghế ngồi, liền nghe được một câu nói này. Hắn chỉ đành lúng túng đứng thẳng người.
- Phương tộc trưởng, đại điển đã lập tức bắt đầu. Chỗ ngồi này cũng để trống. Không bằng...
Quý Phóng Ưng còn chưa nói hết, đã bị Phương Trăn cắt ngang.
- Ai nói ở đây không có người ngồi. Chủ nhân không phải lúc này đã tới rồi sao.
Ánh mắt Phương Trăn nhìn về phía trên quảng trường, vừa cười vừa nói.
Chỉ thấy đoàn người trên quảng trường tách ra. Lại có một đội khách đã đi tới.