Lâu Tư Trầm nghe thấy thế liền ngớ người ra, nét mặt cứng đờ một lúc.
Hội chứng thực bào máu, loại bệnh có tỉ lệ mắc phải thấp, nhưng xác suất chết người lại rất cao.
- Đã tìm thấy tủy thích hợp chưa?
- Bây giờ vẫn đang xếp hàng đợi!
Cô y tá nhìn Đuôi Nhỏ ở trong lòng Lâu Tư Trầm một cái, cười cười nói:
- Nhưng cũng may con bé này đủ kiên cường, cũng rất lạc quan! Tình hình lần hóa trị đầu tiên cũng rất khả quan.
- Vậy thì được.
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bất giác trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
Hóa trị đối với phần lớn những bệnh nhân mà nói là vô cùng tàn khốc, sự đau đớn để lại sau hóa trị, không phải bệnh nhân nào cũng có thể chịu được, thậm chí rất nhiều những bệnh nhân là người lớn đều bị dày vò đau khổ đến mức chẳng nói nên lời, còn đây chỉ là một cô bé còn chưa qua năm tuổi, sao có thể chịu nổi chứ?
Nhưng nhìn lại bé con ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt ấy luôn tràn ngập những nụ cười tỏa nắng, làm gì có chút biểu hiện bệnh nào chứ?
Lâu Tư Trầm nói với cô y tá rồi để con bé ngồi ở ghế sau xe.
Cho dù lúc này đã cách bệnh viện rất gần rồi, nhưng Lâu Tư Trầm cũng không quên lấy ghế an toàn cho em bé trong cốp xe ra, thu thân hình cao lớn của mình lại, lom khom trong xe, tốn khá nhiều công sức mới lắp xong chiếc ghế, vỗ vỗ lên ghế, nói với con bé:
- Nào, ngồi qua đây!
- Cảm ơn chú ạ!
Con bé ngoan ngoãn bò qua, ngồi ngay ngắn, không quên hôn trộm một cái lên khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của Lâu Tư Trầm.
Đôi mắt lạnh lùng trước giờ của Lâu Tư Trầm cũng không kìm được nở một nụ cười, ngay cả cô y tá bên cạnh cũng nhìn hắn ngây ngốc.
Lâu chủ nhiệm cười lên thật sự rất đẹp!
Chỉ là, nụ cười của hắn trước giờ không dễ dàng để người khác nhìn thấy.
Xem ra hắn thật sự thích cô bé này.
Cô hộ sĩ không kiềm được cảm thán:
- Lâu chủ nhiệm, anh đối tốt với Đuôi Nhỏ thật!
Cho dù là chiếc ghế an toàn, hay là nụ cười ban nãy.
Lâu Tư Trầm chỉ cười nhẹ, không nói gì, giúp Đuôi Nhỏ cài dây an toàn xong, mới trở lại chỗ ngồi lái xe.
Hắn đặt ống heo mà Đuôi Nhỏ tặng trước cửa xe, vị trí mà vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.
Lúc này mới khởi động xe, chạy về hướng bệnh viện.
Hắn đưa con bé đến thẳng khu nội trú của Khoa Huyết học, suốt quãng đường, con bé nắm lấy tay hắn và nói chuyện không ngớt:
- Chú ơi, chú thấy rùa con của con nên đặt tên là gì cho hay nhỉ?
Hmm...
Việc này thật sự đã làm khó Lâu Tư Trầm rồi.
Bởi vì, trước đây hắn chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong việc đặt tên cho động vật nhỏ cả.
Lâu Tư Trầm trầm tư suy nghĩ một hồi:
- Tiểu Minh, Tiểu Lệ?
- ......
Đuôi Nhỏ ngẩng đầu đây chê bai và liếc hắn một cái, nhún nhún cái mũi nhỏ:
- Chú ơi, tên chú đặt nghe lúa quá đi!
- ..... Vậy thì gọi là gì đây?
- Tiểu Lâu? Tiểu Lâu chú thấy được không ạ? Con thấy nghe rất hay! Cứ gọi là Tiểu Lâu đi!
- ....
Khóe miệng của hắn có hơi rút lại.
Một con rùa có cái tên giống với hắn!
Hắn dĩ nhiên không thích!
Hắn đáng lý ra nên từ chối!
Nhưng lời nói ra lại là:
- Vậy con còn lại gọi là gì?
- Rùa đực gọi là Tiểu Lâu thì rùa cái tất nhiên gọi là Tiểu Tần rồi ạ!
Con bé trả lời giống như kiểu đó là điều hiển nhiên chẳng có gì phải bàn cãi, ngón tay bé xíu gõ nhẹ lên cái đầu be bé của rùa con, nheo mắt cười:
- Tiểu Lâu, Tiểu Tần, thật tuyệt vời!
Vừa hay kết thành một đôi!
Được thôi!
Lâu Tư Trầm nhướn nhướn mày, nếu con còn lại gọi là tiểu Tần thì trong lòng hắn cũng dịu đi đôi chút.
- Được! Cứ quyết định vậy đi!
- Được ạ!
***
Bên này, Mộ Sở vừa mới hoàn thành xong công việc, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, đã vội vàng chạy đến phòng bệnh của Đuôi Nhỏ.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mới đi đến góc rẽ hành lang, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen quen thuộc đang nắm tay Đuôi Nhỏ của cô đi về hướng này.
Đó không phải là Lâu Tư Trầm sao?
May mà Mộ Sợ phản ứng kịp thời, lập tức lùi lại phía sau, trốn ở sau bức tường, mới không bị hai người phát hiện.
Cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Đây rốt cuộc là duyên phận hay là cái gì? Hai người lại có thể tình cờ gặp lại nhau?
Thật ra Mộ Sở nên sớm nghĩ tới, dù bệnh viện rất lớn, nhưng suy cho cùng vẫn là cùng một bệnh viện, găp được nhau cũng không phải là điều không thể.
Lâu Tư Trầm sau khi dắt Đuôi Nhỏ vào phòng bệnh, nhìn một lượt cách bố trí của căn phòng, mọi thứ đều không tồi, điều này chứng tỏ rằng người mẹ này ít ra cũng không thiếu tiền.
Nhớ đến ba của Đuôi Nhỏ có lẽ đã trở về, con bé lúc nãy chẳng phải cũng đã nói rồi sao? Ba con bé vì nó mà cũng cạo trọc đầu.
Đuôi Nhỏ vừa bước vào phòng, không đợi thêm được nữa liền bắt đầu chuẩn bị một ngôi nhà mới cho hai bé rùa con, Lâu Tư Trầm thì bắt đầu nói chuyện với cô y tá bên cạnh:
- Ba của Đuôi Nhỏ trở về chưa?
- Ưm! Lúc nào cũng ở đây mà! Còn đối xử rất tốt với hai mẹ con!
- Vậy thì tốt!
Lâu Tư Trầm bất giác nhìn sang con bé đang tự bận rộn một mình, sau đó thu tầm mắt lại nói với cô y tá:
Phiền cô chuyển lời của tôi đến với ba mẹ con bé,nếu như con bé có điều gì cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể đến Khoa Ngoại thần kinh tìm tôi!
- Vâng, vâng, nhất định sẽ chuyển lời!
Cô y tá liên tục gật đầu.
Lâu Tư Trầm sau khi chào tạm biệt con bé thì mới bước ra khỏi phòng bệnh.
Hắn vừa bước ra thì cô y tá mới chợt nhớ ra, mẹ của Đuôi Nhỏ không phải cũng ở Khoa Ngoại thần kinh sao? Lẽ nào Lâu chủ nhiệm không biết đứa trẻ này là con gái của bác sĩ Tần?
Cô y tá gõ gõ vào cái đầu cá vàng của mình. Đúng là bị hắn làm cho thần hồn điên đảo rồi, đến nổi đầu óc cũng trở nên không linh hoạt nữa.
Lâu Tư Trầm vừa rời khỏi thì Mộ Sở bước vào.
Cô y tá vừa nhìn thấy Mộ Sở, liền vội kéo cô sang, mặt hớn hở nói:
- Ây da! Bác sĩ Tần, Lâu chủ nhiệm của Khoa Ngoại thần kinh của các cô vừa mới đi đó! Anh ta thật sự quá đẹp trai, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh ấy chứ!
- Tôi nhìn thấy anh ấy rồi, sao anh ấy lại đến đây?
Mộ Sở lúc này chẳng còn tâm trí đâu đi nghe mấy lời khen ngợi hắn này.
Lúc này, Đuôi Nhỏ cũng chịu dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu lên, mở miệng nói với Mộ Sở rằng:
- Lúc nãy con mua rùa cho mẹ ở bể cá thì tình cờ gặp được chú đẹp trai! Ây da! Con quên hỏi chú đẹp trai có phải chú cũng ở bệnh viện này hay không rồi?
- ......
Mộ Sở đỡ trán.
Thôi xong rồi!
Con bé này nếu mà biết Lâu Tư Trầm cũng làm việc ở đây, thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để dính lấy hắn mỗi ngày cho mà xem. Cứ tiếp tục như vậy, mình sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
- Bác sĩ Tần, Lâu chủ nhiệm hình như hoàn toàn không biết cô là mẹ của Đuôi Nhỏ! Trong khoa của cô không có ai biết sao? _ Cô hộ sĩ nghi hoặc hỏi Mộ Sở.
Đuôi Nhỏ cũng chớp mắt đầy ngơ ngác nhìn Mộ Sở.
Mộ Sở bất lực thở dài, nghĩ một hồi, chỉ có thể nói dối với hai người họ:
- Chuyện của Đuôi Nhỏ, tôi vẫn luôn giấu mọi người trong khoa, cô cũng biết là bây giờ tôi cũng mới chỉ là một bác sĩ thực tập ở trong bệnh viện mà thôi, nếu như để bệnh viện biết được việc này, tôi sợ họ sẽ lo lắng tôi làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày mà đuổi việc tôi, cô cũng biết, bây giờ tôi rất cần công việc này, cho nên đành giấu bọn họ, có thể giấu được lúc nào hay lúc đó.
Thật ra lời này của Mộ Sở cũng không hẳn là lời nói dối, nếu như lãnh đạo của bệnh viện biết việc này thì chắc chắn sẽ lấy đó làm cái cớ để đuổi việc cô, dù sao lần trước viện trưởng Trình cũng muốn đuổi cô đi rồi, còn Trình Huyên Oánh bây giờ cũng đang coi cô là cái đinh trong mắt.
- Ra là vậy! Chẳng trách! Vậy bác sĩ Tần cứ yên tâm, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu.
Cô y tá lại là người thật thà nên liền hứa với Mộ Sở.
- Cảm ơn!
- Vậy Đuôi Nhỏ cũng sẽ không nói!
Con bé ngoan ngoãn đưa tay bịt chặt cái miệng bé xíu của mình, vừa nói không rõ ràng:
Tuy rằng con rất muốn nói cho chú đẹp trai biết mẹ con là ai, nhưng mà, Sở Sở mẹ yên tâm đi! Con cũng không đi nói lung tung đâu, con sẽ... kiềm lại!
- Ngoan...
- Vậy con có thể đến Khoa Ngoại thần kinh để chơi với chú không?
Đôi mắt của con bé đầy sự mong đợi.
Mộ Sở không biết nói gì:
- Chú bình thường rất bận!
- Không sao, dù sao Đuôi Nhỏ cũng rảnh mà! Chú bận con có thể đợi chú! Sở Sở, mẹ cứ yên tâm nhé, con đảm bảo không nói mẹ là mẹ con, được không?
Bé con nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn cô.
Đã như vậy rồi, Mộ Sở còn có thể từ chối sao?
- Được!
Thế là Mộ Sở cũng đồng ý.
Hai người họ suy cho cùng cũng là cha con, cô không có quyền ngăn cấm họ gặp nhau.
- Cảm ơn Sở Sở! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm phiền gì chú đâu!
Con bé rất vui, ôm chậu cá nhỏ trong lòng tặng cho Mộ Sở:
- Sở Sở, mẹ nhìn xem, đây là quà con tặng mẹ đó! À... không phải, đúng ra là quà của con và chú tặng mẹ! Rùa con, mẹ nhìn xem, nhìn xem, đáng yêu biết bao nhiêu, là do con với chú cùng lựa đó, mẹ có thích không?
Con bé nói không ngớt, nói xong, ngẩng đầu lên mặt đầy mong đợi hỏi Mô Sở.
- Đây là quà tặng cho mẹ?
Mộ Sở ngạc nhiên, nhận chậu cá từ con bé.
- Đúng rồi! Mẹ thích chứ?
- Dĩ nhiên là thích!
Chỉ cần là quà con gái tặng, cho dù là cái gì, cô cũng thích, thích vô cùng!
Mộ Sở đặt chậu cá lên bàn, rồi ôm bé con vào lòng:
- Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến việc mua rùa con?
- À...
Con bé không dám nói ra con bé mua rùa con là để nó thay thế mình ở bên cạnh mẹ, chú đã nói, nếu như mẹ nghe thấy mấy lời này sẽ rất đau lòng, con bé không muốn như thế, cho nên Đuôi Nhỏ chỉ nói:
- Con thấy rùa con đáng yêu, nên mua về! Sở Sở mẹ đoán xem, hai bé rùa con này tên gì?
- Tên gì?
- Chú nói gọi hai đứa là Tiểu Minh và Tiểu Lệ, nhưng bị con chê! Có phải là nghe rất lúa đúng không mẹ?
Mộ Sở nhún nhún mũi đầy chê bai, cười thành tiếng:
- Thật sự quá lúa!
Quả thực không dám tin, đây là trình độ đặt tên của Lâu Tư Trầm, may mà tên của Đuôi Nhỏ con gái hắn không phải do hắn đặt, nếu không chắc chắn sẽ gọi là cái gì mà Lâu Quế Hoa đại loại vậy, Mộ Sở nghĩ đến lại thấy buồn cười.