Lục Dung Nhan “Ha ha” cười rộ lên, vui vẻ thật sự, “Cũng may ông trời vẫn để cho chúng ta gặp lại! Giang đại ca, thật vui vì biết anh! Bất kể là 6 năm trước, hay là 6 năm sau!”
Lục Dung Nhan cười đưa bàn tay phải ra.
Giang Trình Minh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô “Tôi cũng thế!”
Tay hắn rất lớn, mà tay cô, rất nhỏ.
Nắm bàn tay b é của cô trong tay, Giang trình Minh có ảo giác muốn nắm tay cô như vậy mãi mãi…
Nếu có thể, hắn thật hy vọng có thể!
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
“Em còn có khách?” Giang Trình Minh phản ứng lại, hỏi Lục Dung Nhan, đồng thời, buông lỏng tay cô.
Lục Dung Nhan chớp chớp mắt, “Em gọi cơm hộp, đúng rồi, anh thì sao? Ăn cơm chưa? Hay em gọi thêm một phần cho anh?”
Lục Dung Nhan nói, liền chuẩn bị đi lấy cơm hộp, lại bị Giang Trình Minh kéo lại, “Tôi đi mở cửa. nếu biết em không nấu thì tôi đã nấu phần em rồi.
Giang Trình Minh nói, liền đi ra cửa lấy cơm hộp.
Nhưng cửa mở ra, cả hai người trong và ngoài cửa đều ngây người.
Nào phải người giao cơm
Rõ ràng chính là, chồng của cô, Lục Ngạn Diễm!!
Thấy Giang Trình Minh đứng ở cửa không nhúc nhích, Lục Dung Nhan hô một tiếng, “Anh để cơm ở bếp là được, chốc nữa em ăn!”
Giang Trình Minh không có đáp lại.
Lục Ngạn Diễm đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ra mở cửa cho mình- Giang Trình Minh.
Hóa ra, cô gái kia không chờ nổi mà tới căn nhà này, thậm chí cơm không kịp ăn, là vì Giang Trình Minh?
A! Tình nguyện cùng gã ăn cơm hộp, cũng không muốn đi tới chỗ hẹn với hắn?
Thực tốt!! Thực tố!!
Lục Ngạn Diễm sắc mặt tối tăm.
Lúc này, người giao cơm cũng vừa tới, nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa thì luống cuống, vội đưa cơm cho người đang đứng ở trong là Giang Trình Minh, “Tiên sinh, đây là cơm anh gọi.”
Giang Trình Minh đưa tay tiếp nhận, “Cảm ơn.”
“Cảm phiền ký tên.”
Cơm hộp viên đem cơm hộp đơn đưa cho hắn.
Giang Trình Minh cúi đầu ký tên.
Ký xong, ngẩng lên đã không thấy người đứng ở cửa.
Người giao cơm dường như hiểu, nói “Người kia đã đi rồi.”
Rồi cũng rời đi.
Giang Trình Minh xách theo cơm hộp vào phòng, thuận tay đóng cửa.
“Anh nói gì với người giao cơm vậy?”
Lục Dung Nhan cười hỏi hắn.
“Không có gì……”
Giang Trình Minh lắc đầu.
Cuối cùng, rốt cuộc không đề cập với cô về viêc Lục Ngạn Diễm vừa mới tới.
Cứ cho rằng hắn là ích kỷ người đi!
Chính là, tình yêu, vốn dĩ là ích kỷ!
Huống chi, không phải cô định ly hôn sao? Nếu chuẩn bị chia tay thì cần gì phải dây dưa nữa? huống hồ gì, hắn biết người kia cũng không tốt với cô, cô có thể thoát khỏi mà tìm một người khác quan tâm và chăm sóc cho cô hơn, tỷ như hắn Giang Trình Minh.
Giang Trình Minh đem cơm hộp xách vào nhà, “Dung nhan, ăm cơm trước đi!”
“Uhm, lau xong cửa sổ rồi em qua!”
“Tới ăn cơm đi! Để đó cho tôi!”
Lục Dung Nhan vội xử lý xong, đi rửa mặt rửa tay rồi mới vào chuẩn bị ăn.
“Đói chết được! đúng rồi, anh ăn chưa?”
“Ăn rồi!”
“Vậy là tốt rồi!”
Lục Dung Nhan bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
Giang Trình Minh ngồi ở đối diện, nhìn cô ăn.
Cũng không biết có phải do ánh mắt Giang Trình Minh quá nóng hay do Lục Dung Nhan thật sự không quen lúc ăn cơm bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cô thật sự có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Giang Trình Minh, hỏi: “Giang đại ca, buổi chiều anh không có việc à?”