Cố Cẩn Ngôn hung dữ đẩy Lâu Tư Trầm một phen, lớn tiếng giận dữ hét: “Sao chị ấy lại sinh con cho loại khốn nạn như anh chứ?!”
Lời chất vấn của Cố Cẩn Ngôn tựa như một chiếc búa tạ hung hăng đập vào lồng ngực hắn.
Đau --
Đau dữ dội --
Trái tim như bị nứt toạc ra trong nháy mắt. Đôi mắt sâu thẳm kịch liệt co rút, đáy mắt nhiễm một tầng sương mỏng. Cảm xúc phức tạp cuồn cuộn nơi đáy mắt. Mặc dù vậy, khuôn mặt luôn lạnh lùng ẩn nhẫn của hắn vẫn không để lộ bất cứ biểu tình dư thừa nào.
Hắn trông giống một kẻ chẳng biết rung động trước tình cảm, lại chỉ có những người hiểu rõ hắn mới biết, hắn càng là như vậy càng chứng minh hắn đang cực lực đè nén cảm xúc trong lòng mình!!
Tự tay giết đi đứa con của mình, rốt cục có cảm giác như thế nào? Loại cảm giác này, đau đớn tuyệt đối chẳng kém bị người khác giết đi lấy nửa phần.
Hắn lại rút từ trong bao thêm một điếu thuốc, ngậm vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Tay châm run run, ngọn lửa dập dờn.
Châm một điếu.
Làn khói dày đặc mơ màng phủ lên đôi mắt thâm trầm đang đỏ sậm, đáy mắt dường như bị nhuốm bởi một tầng sương mù.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, một lần rồi lại một lần.
****
Một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, bác sĩ và y tá vội vã bước ra.
“Bác sĩ, người lớn và đứa bé sao rồi?” Cố Cẩn Ngôn kích động xông lên hỏi bác sĩ.
Lâu Tư Trầm cứng ngắc quay đầu, nhìn về hướng bác sĩ mà lại không có dũng khí bước qua.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được đứa bé. May là người còn bình an, sau này vẫn có cơ hội”
Chút hi vọng trong lòng Cố Cẩn Ngôn ngay lập tức bị câu nói của bác sĩ dập tắt. Mà bên này, đáy mắt Lâu Tư Trầm lại càng thêm tối tăm, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Lục phủ ngũ tạng như đang chôn cùng một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, ép hắn không thở nổi!
.............................
Mộc Sở mê mang nằm trên giường bệnh, không hé nổi mí mắt.Cô chỉ cảm giác được bụng mình đang quặn đau kịch liệt!
Đau quá...
Đau tới chảy cả nước mắt.
Nhưng nỗi đau ấy đâu thế nào bằng nỗi đau nơi lồng ngực cô. Dù mắt không mở được lúc này nhưng cô đã rõ, đứa trẻ trong bụng đã bỏ cô mà đi. Lúc hoảng sợ, cô như nghe thấy tiếng kêu thảm thương của đứa bé...
“Mẹ ơi, cứu con...”
“Mẹ ơi, mẹ ơi...”
“Mẹ ơi, cứu bảo bảo...”
Giọng nói vừa non nớt lại vừa đáng thương ấy làm trái tim cô run rẩy. Cô gắng vươn tay ra cứu lấy đứa con tội nghiệp của mình, nhưng dù có cố gắng vươn thêm đi chăng nữa, cô vẫn không giữ lấy nổi, chỉ biết trân mắt nhìn bảo bối của mình đi xa dần...
Vừa nhìn nó khóc và rồi biến mất nơi ánh sáng cuối con đường.
“Đừng mà!!”
“Đừng mà--”
Mộ Sở khóc hô trong mộng, đau khổ nức nở
“Bảo bảo, đừng đi…”
Đừng đi mà!!
Cuối ánh sáng, bảo bảo chỉ còn trần trụi như một tiểu thiên sứ đáng yêu, mỗi bước chạy đi lại ngoái đầu nhìn cô một cái. Mỗi lần ngoái đầu, đứa bé lại dùng âm thanh non nớt nói với Mộ Sở: " Mẹ ơi, đừng có quên con nhé..."
"Ô ô ô ô..."
Mộ Sở gào khóc điên cuồng. Rồi cô bỗng giật mình tỉnh mộng. Mắt không mở, mà hàng lệ vẫn không ngừng tràn khỏi bờ mi cô, tựa như những hạt ngọc bị vỡ vụn.
Cô vươn tay chạm vào bụng mình. Phẳng lì!
Nơi ấy đã trống rỗng, chẳng còn gì nữa!!
Đứa con bảo bối của cô đã biến thành một vũng máu!
Hai tay Mộc Sở nắm chặt lấy ga giường, ẩn nhẫn mà khóc đến ướt gối đầu. Đôi tay nắm ga giường của cô run lẩy bẩy, các ngón tay trắng bệch đến dọa người.
“Sở Sở”
Giọng nam trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu Mộc Sở. Âm thanh quen thuộc ấy kéo Mộc Sở ra khỏi cơn bi thương. Đôi mắt ngập nước mở ra, ấy mà điều đầu tiên mà cô thấy lại là gương mặt lãnh khốc của Lâu Tư Trầm. Hắn đứng tại chỗ, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa sự đau lòng lẫn hận ý mà Mộ Sở chưa từng thấy.
Nhưng đến giờ, tất cả những điều này đều khiến Mộ Sở cảm thấy…đáng sợ!!
Thậm chí là, đáng hận!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch trong nháy mắt. Cơ thể yếu ớt run như cầy sấy, cô sợ tới mức ôm chặt lấy chăn, nhanh chóng di chuyển sang phía kia giường: “Đi ra --” thanh âm nhẹ bẫng mà tựa như đã dùng hết sức lực để thốt ra. Đôi môi nhợt nhạt chẳng thể cử động, khóe mi còn vương nước mắt hãy còn run rẩy. Thế nhưng cô chỉ một mực cúi đầu, không thèm liếc hắn một cái.
Cô căn bản không dám nhìn hắn! Cũng không muốn thấy hắn!!
Sợ rằng nhìn thêm nữa, cô sẽ hận không thể giết hắn ngay lập tức!!
Con ngươi trầm tĩnh của Lâu Tư Trầm dấy lên cảm xúc phức tạp, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trầm mặc. Chân hắn như bị chôn tại chỗ, không thể cử động.
“Đi ra”
Cô lại lên tiếng, chung quy vẫn cúi đầu không nhìn hắn. Thế nhưng người đàn ông ấy không những không rời đi mà còn từng bước từng bước lại gần cô.
Mộc Sở kinh hoàng, cô ngước đầu lên, nén xuống sự hoảng sợ mà điên cuồng hét vào mặt hắn: “ Đi ra đi, đồ giết người!!!”
Cô đang vô cùng kích động. Nước mắt lăn xuống khỏi đôi mắt đỏ ngầu. Bờ vai mảnh mai không biết là do sợ hãi hay là đang chứa quá nhiều cảm xúc mà không ngừng run rẩy.
Mà câu nói “ Đồ giết người” ấy lại như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào trái tim Lâu Tư Trầm.
Đồ giết người…
Lời cáo buộc ấy khiến hắn đau khổ tới nhíu chặt lông mày, nhưng hắn chẳng có tư cách nào mà gạt bỏ.
Hắn là kẻ giết người! Hơn nữa…
Lại còn giết chính con của mình!!
Lâu Tư Trầm ngồi xuống bên đầu giường Mộ Sở, ánh mắt hắn trầm xuống, không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy Mộc Sở đang run rẩy trong chăn vào lồng ngực rộng lớn lạnh băng của mình.
Mộc Sở bị cái ôm bất ngờ này làm giật mình, cô hét lên “Buông tôi ra”.
Thân thể yêu kiều lại càng run rẩy lợi hại hơn. Cô liều mạng dãy dụa khỏi lòng hắn, cơ hồ như đã dùng hết sức lực của mình.
“Không buông!”
Lâu Tư Trầm giữ vững thái độ kiên trì chưa từng có.
Đầu hắn ghìm vào ngực cô, như sợ rằng nếu chỉ buông ra trong chốc lát cô sẽ biến mất ngay tức khắc, cánh tay khóa chặt lấy thân thể yếu ớt của cô, một chút cũng không buông. Đôi mắt đen thẳm bị tơ máu nhuộm đến đỏ bừng, xúc cảm khiến đáy mắt càng trở nên đục ngầu.
- Buông ra ---
- Không
Lâu Tư Trầm không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, như hận không thể trực tiếp khảm cô vào cơ thể mình!
Nếu như có thể, hắn nghĩ…
Như vậy, cô sẽ không thể thoát khỏi thế giới của hắn nữa! Hắn đâu cần theo đuổi từ sáu năm trước tới sáu năm sau một lần nữa?
“Buông tôi ra!!”
Mộ Sở gần như đã nổi giận. Cô lại không kìm được mà rưng rưng.
Lâu Tư Trầm chỉ biết giam cô vào lòng mình càng chặt hơn.
"Phanh ----"
Trong phút chốc, một âm thanh trầm đục đột ngột vang lên.
Là âm thanh đồ vật bị đập vỡ.
Ai ngờ được rằng, Mộ Sở thật sự vớ lấy chiếc đèn bàn đầu giường, trực tiếp đập vào đầu Lâu Tư Trầm. Chính cô cũng chẳng hề ngờ đến! Vậy cô đã làm, hơn nữa lại còn cực kỳ dùng sức mà đập! Cơ hồ như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình vậy.
Trong chốc lát đầu hắn toàn là máu.
Mộ Sở kinh hoàng thả đèn xuống "Tôi... tôi đã cảnh cáo anh rồi, là buông tôi ra!"
Tay cô vẫn không ngừng run, mắt liếc qua vết thương ở trán hắn, nước mắt lại tuôn rơi. Giây phút đó, cô rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt nơi ngực mình!!
"Tôi sẽ không để anh được sống tử tế đâu! Lâu Tư Trầm, tôi, cả đời này, sẽ không tha thứ cho anh....". Mộ Sở khóc rống lên, nắm đấm nặng nề đập vào ngực hắn như mưa.
Rõ ràng lực đạo của cô không hề mạnh, nhưng hắn lại đau như bị một tảng đá lớn đè lên.
Đau đớn!!
Khiến hắn hoàn toàn không thở nổi!
Nước mắt cô rơi như mưa, "Lâu Tư Trầm, anh là kẻ giết người!!"
"Anh là đồ ác quỷ ăn tươi nuốt sống! Anh trả con cho tôi --- trả con cho tôi ---"
" Ô ô ô ô...."