- Lục Ngạn Diễm! Anh làm trò gì đấy? Tránh ra! Anh không sợ người ta cười nhưng tôi sợ!
Lục Ngạn Diễm lau nước trên khóe miệng:
- Em muốn uống nước còn gì?
Hóa ra anh ta ngậm ngụm nước cuối cùng không nuốt, người này!
- ...
Thế mà cô lại chẳng phản bác được lời nào.
Không thể không thừa nhận ban nãy cô kêu khát nước hơi muộn, lúc cô lên tiếng thì Lục Ngạn Diễm đã ngậm ngụm nước cuối cùng trong miệng rồi.
Thế nhưng rõ ràng phòng để nước ở ngay đối diện mà!
Làm sao cô có thể chịu nhịn trước lời ngụy biện của anh được:
- Tôi bảo tôi muốn uống nước chứ không bảo là muốn uống nước miếng của anh?!
- Không muốn uống nước miếng của tôi?
Lục Ngạn Diễm cau mày nhìn cô với vẻ châm chọc:
- Đồ phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trên thực tế là sau khi Lục Dung Nhan nói xong câu kia thì đã hối hận ngay rồi, bởi vì nghe câu đó dễ khiến cho người ta liên tưởng linh tinh, nhất là cái tên Lục Ngạn Diễm ghẹo gái vô số này đây.
Quả nhiên...
Lục Ngạn Diễm áp lại gần cô, càng lúc càng gần, vẻ mặt bình tĩnh hàm chứa sóng ngầm sôi sục.
Cô không biết...
Có lẽ anh ta đối xử với người phụ nữ khác cũng như vậy thôi.
Lục Dung Nhan cảnh giác, ngả người ra phía sau rồi nói với vẻ bực bội:
- Lục Ngạn Diễm, đây là bệnh viện, anh đừng có mà làm xằng làm bậy.
- Nếu tôi nói “không” thì sao?
Khóe miệng của Lục Ngạn Diễm cong lên thành một đường cong khó dò.
Anh gần cô quá, gần đến mức cô lùi tới vách tường, không còn đường lui nữa.
Khi cô định quay người trốn sang bên cạnh thì anh đã vươn tay nắm lấy tay cô, cô phản kháng theo bản năng, và bị đè chặt lại.
Và rồi anh nâng tay nhổ mũi tiêm đang ghim trên mu bàn tay cô xuống.
- ...
Lục Dung Nhan nhìn túi thuốc đã chảy hết trên đỉnh đầu, ngượng chín cả mặt.
Có ai ngốc như cô không cơ chứ?!
- Rịt vào.
- Hở?
- Ngốc chết đi được!
- Gì?
Lục Dung Nhan cúi đầu nhìn thấy bông trên tay Lục Ngạn Diễm thì mới ngỡ ra, bèn quẫn bách nhận lấy rồi rịt lên vết kim.
- Bác sĩ Lục, em sốt cao quá đơ não à?
- ...
Lục Dung Nhan xấu hổ đến dở khóc dở cười.
Lúc cô còn đang mải xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình thì Lục Ngạn Diễm đã cúi người bế cô ra khỏi phòng truyền dịch.
- Đi đâu đấy?
Sợ bị anh cười nhạo nên giọng cô yếu xìu, thế nhưng cô không muốn show ân ái với anh ở trước mặt người khác đâu.
- Nếu em thích ngủ ở phòng truyền dịch thì tôi chiều.
Lục Ngạn Diễm vừa nói vừa bế cô đi.
Lục Dung Nhan đành cam chịu.
Bây giờ là rạng sáng rồi, phòng truyền dịch kẻ đến người đi, đúng là không phải một chỗ ngủ tốt.
- Anh bảo Tiểu Trịnh đưa tôi về biệt thự đi.
Cô nói.
Lục Ngạn Diễm không để ý đến cô mà chỉ lầm lì đi vào thang máy và bấm số lên tầng chín.
Đến văn phòng của anh à?
Đừng bảo bắt cô ngủ ở bệnh viện để bảo vệ người trong lòng anh 24/24 đấy nhé.
- Chỗ Khúc Ngọc Hi có y tá rồi còn gì?
Cô giận dữ nói.
- ...
Lục Ngạn Diễm hơi giật mình, nhưng chỉ liếc cô một cái với vẻ lạnh lùng chứ không lên tiếng. Anh bế cô ra khỏi thang máy, về cửa phòng mình, nhấc chân đạp ầm một tiếng văng cửa ra.
Sau đó cô bị ném lên chiếc giường đơn để nghỉ ngơi trong văn phòng của anh.
Cô đánh giá bốn phía theo bản năng, cô ít khi vào văn phòng anh nên nhìn cái gì cũng thấy lạ.
- Đêm nay chúng ta ngủ ở đây.
Anh nói.
Lục Dung Nhan để ý thấy anh vừa nói là “chúng ta”.
Bao nhiêu năm nay hai người họ vẫn ngủ riêng, không ngờ lần này vì Khúc Ngọc Hi mà anh lại hi sinh lớn đến thế.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy châm chọc.
- Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
Cô giả bộ chẳng hề quan tâm.
- Tôi cũng thế, nhưng mà...
Anh cong khóe môi:
- Tình hình đặc biệt, phải cư xử đặc biệt.
Tình hình đặc biệt?
Hóa ra cô đoán trúng rồi, đúng là vì Khúc Ngọc Hi!
- Tôi ra ghế ngoài kia ngủ!
Cô giả vờ muốn xuống giường nhưng bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống. Anh giương mắt lườm cô, đáy mắt lộ rõ vẻ bất nhẫn:
- Nếu không muốn bị tôi ném từ cửa sổ tầng năm xuống thì nằm im!
Ôi...
Nhìn ánh mắt bất nhẫn kia, cô lại thấy vẻ mỏi mệt dâng đầy.
Nếu cô nhớ không lầm thì từ tuần trước tới giờ anh đều đi sớm về muộn.
Khác với trước kia. Trước kia anh chỉ về muộn mà thôi. Giờ giấc buổi sang tuân theo giờ làm việc của bệnh viện nên anh chỉ cần đến trước tám giờ là được. Bởi thế sớm nhất cũng phải hơn sáu giờ anh mới rời giường.
Thế mà tuần qua anh luôn ra khỏi nhà từ bốn năm giờ sáng, lúc về thì cả người mệt rũ.
Tuy không biết anh làm gì nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt kia thì Lục Dung Nhan lại mềm lòng. Cô không nói gì nữa mà chỉ ngoan ngoãn nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Lục Ngạn Diễm cũng không nói nữa mà nằm sát bên cô, chẳng bao lâu sau cô đã nghe thấy tiếng anh thở đều đều nặng nhọc.
Anh ngủ nhanh thế sao?
Chiếc giường đơn nhỏ bé làm Lục Dung Nhan cảm thấy chật chội, thế nhưng để không đánh thức Lục Ngạn Diễm đang ngủ say thì cô chỉ có thể dán mình vào tường, không dám nhúc nhích.
Trong không khí ngập tràn mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của người đàn ông ấy, bên tai là tiếng hít thở đều đặn, và anh đang nằm ngay cạnh cô đây...
Lục Dung Nhan bỗng thấy tất cả như không thực.
Cô từ từ quay đầu lại, muốn ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Bỗng nhiên...
- Ngọc Hi! Mau nhảy xe! Nguy hiểm!
Lục Ngạn Diễm ngồi bật dậy, thở hồng hộc.
Một lúc lâu sau anh mới hồi thần, nâng tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn sang Lục Dung Nhan bên cạnh rồi đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.
Lục Dung Nhan ngồi dậy mở cửa chớp gần đó, thấy Lục Ngạn Diễm bật đèn văn phòng rồi lấy thuốc lá ra châm, hút một hơi, cuối cùng đứng lặng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm đèn hoa rực rỡ, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Dung Nhan nghe rõ rành rành câu nói mê vừa nãy của Lục Ngạn Diễm, đúng là người trong lòng, ngủ mơ mà cũng thấy.
Lục Dung Nhan vốn đã không ngủ được lại càng chẳng buồn ngủ chút nào. Cô nằm lại trên giường, đắp chăn xong, trong đầu cứ vang vọng mãi cảnh tượng khi anh giật mình bật dậy.
Ngọc Hi...
Ngọc Hi...
Bỗng nhiên cô thấy lồng ngực mình nặng nề như thể 21% oxi trong không khí đều bị rút cạn.
Cô đành đứng dậy mở cửa sổ thủy tinh, không khí lạnh giá ùa vào, cô rùng mình, tỉnh táo hẳn.
Lục Dung Nhan không biết mình ngủ thiếp đi khi nào, cũng không biết Lục Ngạn Diễm có vào lại lần nữa hay không.
Cô chỉ nhớ đêm đó cô mơ thấy một giấc mộng kì quái.
Trong mộng, cô gặp lại người mẹ mình yêu thương nhất.
Cô bị ốm, cả người sốt nóng ran, nằm trên giường khó chịu, cứ gọi mẹ hết lần này đến lần khác.
Mẹ đến bên cô, ôm cô vào lòng rồi gọi tên cô:
- Dung Nhan... Dung Nhan... Dung Nhan...
- Mẹ ơi, con khó chịu quá, con khó chịu lắm.
Cô rúc vào lòng mẹ, thì thào:
- Mẹ ơi con khó chịu, con đau đầu quá...
Mẹ lấy túi chườm đá cho cô chườm trán, lau cồn khắp người để giảm sốt, động tác nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp...
Dường như đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được sự dịu dàng như thế.
Cô bám chặt lấy tay mẹ, chỉ sợ mình buông tay thì mẹ sẽ rời đi.
Cô muốn nói với mẹ nhiều, nhiều lắm, cô ấm ức suốt năm năm trời, ấm ức sắp không chịu nổi nữa, cô chỉ muốn kể hết cho mẹ nghe thôi.
- Mẹ ơi, con không sống thế này nổi nữa, con muốn li hôn...
- Ngạn Diễm không yêu con... anh ấy không yêu con... anh ấy chỉ giả vờ đối xử tốt với con trước mặt mọi người thôi...
- Trong lòng anh ấy chỉ có mỗi chị dâu, cái cô Khúc Ngọc Hi ấy...
- Chiều nay con bị sốt, con sốt cao lắm... vết thương ở chân con còn chưa khỏi, thế nhưng anh ấy chẳng để ý chút nào...
- Mẹ không biết anh ấy yêu cô ta biết nhường nào đâu, trong lúc phẫu thuật anh ấy chẳng rời cô ta một bước. Con ở ngay bên cạnh anh ấy, nhưng anh ấy không quan tâm đến con...
- Mẹ ơi, con yêu anh ấy... con rất yêu anh ấy... không phải vì Tiêu Tiêu... con chỉ yêu anh ấy... hu hu...
Trong mộng cô vừa khóc vừa nói rất nhiều, thế nhưng mẹ lại không lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy cô, lặng lẽ và dịu dàng, mãi cho đến khi cô từ từ chìm vào giấc ngủ...
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Dung Nhan mơ màng mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xa lạ quanh mình, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi cồn.
Cô vẫn ngủ trong văn phòng của Lục Ngạn Diễm, còn anh thì không thấy đâu.
Chẳng lẽ hôm qua anh ở trong văn phòng cả đêm à?
Cô bất giác nghĩ tới giấc mộng kia, bèn ngơ ngác nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy mẹ mình đâu cả.
Ngốc quá, chẳng qua đó chỉ là một giấc mộng mà thôi! Cô vỗ vỗ đầu mình.
Túi chườm đá, cồn y tế và bông vứt tản mác trên bàn lọt vào tầm mắt Lục Dung Nhan, cô cũng không nhớ hôm qua khi họ vào thì chúng có ở đó hay không.
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên lọt qua khe cửa truyền vào.
Chẳng lẽ mẹ cô trở lại thật sao?