Một nhà đầy người, chen nhau ra đón.
Lục Dung Nhan ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh.
- Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm! Ta đã kêu dì Lý nấu cho hai đứa đầy cả một bàn món ăn ngon.
Người đang nói chính là bà Thôi Chân Ái, người lúc nãy nghe điện thoại.
Dáng vẻ cười tươi tắn của bà ở ngoài có vẻ dễ tiếp xúc hơn nhiều so với trong điện thoại. Trái tim căng cứng của cô bây giờ mới được thả lỏng đôi chút.
Sau khi Lục Dung Nhan rửa sạch tay xong, thì đi theo Lục Ngạn Diễm ngồi vào bàn.
Ngồi trước bàn vuông, cô cặng thẳng đặt hai tay lên đùi, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Một đám người ngồi trước mặt, nhưng cô chẳng quen ai cả, đôi mắt cô chả dám nhìn lung tung, nhưng vẫn cảm nhận được cả một đám người đang ngồi, dù lớn hay nhỏ, ánh mắt đều chỉ đang tập trung vào một mình cô.
Cảm giác này giống như gấu trúc trong sở thú đang bị mọi người quan sát vậy.
Khó xử!
- À, con dâu này, con tên gì?
Bà Thôi Trân Ái rốt cuộc cũng nhìn đủ, lúc này mới miệng hỏi Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan cố hết sức để mình không tỏ ra quá căng thẳng, mỉm cười đáp:
- Con tên Lục Dung Nhan.
- Cũng họ Lục sao? Vậy cũng được tính là cùng nhà. Họ Lục tốt, rất tốt!
Người nói không phải là bà Thôi Chân Ái, mà là người ngồi ở vị trí chính giữa bàn vuông, lão phu nhân nhà họ Lục tóc bạc phơ.
- Đây là bà nội, bảo bối lớn của nhà họ Lục chúng ta!
Lục Ngạn Diễm giới thiệu với Lục Dung Nhan.
- Cái thằng này, đã làm ba rồi cũng chẳng chịu nghiêm túc!
Lão phụ nhân trách móc một tiếng, nhưng trong mắt thì cười tươi như hoa, vết chân chim thời gian ở đuôi mắt càng hằn sâu hơn.
Lục Dung Nhan liền ngoan ngoãn gọi một tiếng:
- Bà nội....
- Ừm ừm!
Lão phu nhân vui vẻ đáp hai tiếng liền.
Lục Ngạn Diễm lại tiếp tục giới thiệu với cô:
- Vị này là bà chồng của em, gọi ba đi!
- ......
Đối diện bàn, ông Lục Viễn Sơn mặt nghiêm nghị ngồi ở đó, rõ ràng không nói gì, nhưng lại trên người lại có thể toát lên khí chất quân nhân mà không ai có thể phớt lờ.
Lục Dung Nhan vô cùng gượng gạo, trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, mặt cô đỏ bừng, cắn răng nhẹ giọng gọi một tiếng:
- Ba....
Lục Viễn Sơn ngước mắt nhìn cô một cái, giọng trầm trầm đáp lại một tiếng.
Nhận được sự phản ứng lại của ông, Lục Dung Nhan thở phào nhẹ nhõm, xem ra đại gia đình này không quá khó tiếp xúc như cô tưởng.
Chị là chị hai của thằng nhóc này, Lục San! Em cứ gọi chị là chị hai như nó là được.
Lục San ở phía đối diện Lục Dung Nhan, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, xinh đẹp, nhìn cũng nét giống với Lục Ngạn Diễm, nhưng trên người chị ấy vẫn đang mặc bộ quân phục màu xanh, rất khí chất. Lục Dung Nhan cũng có để ý đến huy chương trên vai áo chị ấy, hai thanh ba sao, xếp hạng cấp đại tá.
Giỏi quá!
- .... Chị hai.
Lục Dung Nhan ngoan ngoãn gọi một tiếng.
- Anh là anh ba, Lục Ngạn Thâm.
Đối diện, người đàn ông nhẹ nhàng, cười giới thiệu.
- Anh ba.
- Còn có thằng cả và thằng năm không ở đây! Thằng cả bây giờ đang ở trong quân đội, chị dâu Khúc Ngọc Khê có lẽ lúc chiều con cũng gặp qua rồi nhỉ? Ngọc Khê nói công ty nó ấy có việc, nhất thời không thể rời được nên sang đó rồi.
Lúc Thôi Chân Ái nhắc đến Khúc Ngọc Khê, Lục Dung Nhan luôn cảm thấy nét mặt của Lục Ngạn Diễm có gì đó là lạ, tuy là không để lộ ra ngoài, nhưng Lục Dung Nhan vẫn cảm nhận được điều đó.
Cô giống như phát hiện được việc động trời gì đó.
- Còn về thằng năm, nó học đại học năm 3 ở nội trú rồi, cuối tuần mới được về.
Thôi Chân Ái nói cho Lục Dung Nhan biết về tình hình của các thành viên trong gia đình.
- Nào, nào, không nói chuyện nữa, ăn cơm trước đã!
Lão phu nhân kêu mọi người dùng đũa, rồi gắp đồ ăn cho Lục Dung Nhan:
- Cảm ơn bà nội...
Dung Nhan cảm ơn, vội đưa bát qua nhận lấy đồ ăn mà lão phu nhân gắp cho.
- Em dâu, em rốt cuộc thần thông quảng đại thế nào mà được tên yêu nghiệt lão tứ nhà này thu nhận rồi? Truyền cho chị chút kinh nghiệm đi.
Chị hai Lục San cười đùa với Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan có chút buồn rầu.
Cô nào có thần thông quảng đại gì? Chính cô cũng không ngờ tới! Tới giờ phút này mọi thứ vẫn cứ như một giấc mơ.
Cuối cùng thì bửa ăn này cũng dễ chịu hơn so với Lục Dung Nhan tưởng nhiều, dù vẫn có chút gượng gạo, nhưng ít ra vẫn vui vẻ.
Trời tối, Lục Ngạn Diễm đưa Lục Dung Nhan về nhà.
Hắn không vào cùng, chỉ đứng ngoài cổng:
- Mấy ngày này em dọn dẹp hành lý một chút, cuối tuần anh đến đón em.
- Hả?
Lục Ngạn Diễm cau mày khó chịu:
- Hả cái gì mà hả? Tôi không có ý định sẽ ở riêng.
- .... Được thôi!
- Ngủ sớm đi!
Lục Ngạn Diễm nói xong, quay người đi xuống lầu rời đi, không quay đầu lại.
Lục Dung Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày hư ảo như hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cho đến lúc này, cô vẫn có chút không dám tin, cô và Lục Ngạn Diễm thật sự đã kết hôn rồi. Hơn nữa, gã đàn ông đó, lại chịu trách nhiệm với mình?! Cho dù là vì đứa con thì thật sự hắn cũng không giống kiểu người sẽ hy sinh chính mình như thế!
***
Ngày hôm sau.
- Sở Sở, cậu đang nghĩ gì vậy! Nước nóng tràn ra hết rồi, tay cậu không nóng hả? Còn không nhanh lấy ra! Tay bỏng đỏ hết cả rồi!
Trước máy lọc nước, Lục Dung Nhan lớn tiếng nhắc nhỏ Mộ Sở đang thất thần.
- A.....
Mộ Sở lúc này mới phát giác ra định thần trở lại, theo phản xạ có điều kiện thả ly nước trong tay ra.
Lúc này, ly nước rơi xuống đất vỡ tung tóe.
- Sở Sở, cậu không sao chứ?
Lục Dung Nhan vội kiểm tra tay của Mộ Sở:
- Bỏng đỏ hết cả rồi, phải nhanh chóng bôi thuốc trị bỏng mới được.
- Không cần đâu, cậu cẩn thận một chút, kẻo giẫm phải miếng thủy tinh, mình đi lấy chổi quét.
Tần Mộ Sở vội đi lấy chổi, quét sạch những mẻ thủy tinh, Lục Dung Nhan thì đi lấy cây lau nhà lau sạch nước dưới sàn.
- Sở Sở, câu làm sao vậy? Cả ngày cứ thất thần!
Lục Dung Nhan ngồi xuống trước bàn làm việc của Mộ Sở, thò đầu sang, hỏi nhỏ:
- Tối qua mình bận quá, nên quên mất việc của cậu, sao rồi? Hôm qua cậu đến bệnh viện, kết quả kiểm tra thế nào? Có thai chưa?
Cô hỏi rất nhỏ tiếng, lúc hỏi còn không quên nhìn một vòng xung quanh, như sợ bị người khác nghe thấy vậy.
Mộ Sở nghĩ một hồi, gật gật đầu, sắc mặt nặng nề.
- Có thai rồi mà cậu còn biểu cảm như vậy? Cậu sao thế?
Lục Dung Nhan lo lắng nhìn Mộ Sở một cái:
- Lẽ nào là.... đứa trẻ có vấn đề gì chứ?
- Không có.
Mộ Sợ vội lắc đầu.
Rắn cắn chặt vào môi dưới, nhìn vào Lục Dung Nhan, sau khi bức rức được khoảng nửa phút mới nói với cô:
- Mình không biết, đứa trẻ là con của ai....
- Cái gì?
Lục Dung Nhan trợn tròn mắt ngạc nhiên:
- Sở Sở cậu.... cậu đang giỡn đó hả? Đứa bé....
Lục Dung Nhan nói đến đây, lại cẩn thận nhìn quanh một lượt, lại gần tai của Mộ Sở, mặt lo lắng nói:
- Đứa bé không phải con của Lưu chủ nhiệm, vậy thì còn có thể của ai chứ?
Sắc mặt Mộ Sở có chút trắng bệt:
- Tính thời gian thì là của chồng mình...
- ....
Lục Dung Nhan không dám tin trừng mắt nhìn Mộ Sở:
- Cậu và chồng cậu cũng....
- Đó là sự cố ngoài ý muốn!
Mộ Sở rầu rĩ vô cùng, hai tay ôm đầu, cúi gục xuống bàn làm việc:
- Bây giờ mình thực sự không biết phải làm thế nào...
- Việc gì thế này cơ chứ....
Lục Dung Nhan cũng không biết phải cử lý thế nào.
Mộ Sở nằm dài trên bàn một hồi lâu, xoa dịu tâm trạng của bản thân, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dung Nhan:
- Còn cậu? Chuyện của cậu với bác sĩ Lục thế nào, giải quyết ra sao? Có thương lượng được gì không?
- Bọn mình?
Bị Mộ Sở hỏi, Lục Dung Nhan hơi ngớ người:
- Cái đó....
Lúc đầu cô có chút ngại ngùng không dám nói.
Mộ Sở mặt đầy mong đợi nhìn cô.
Lục Dung Nhan bậm bậm môi, sau vài giây do dự, mới nói với Mộ Sở:
- Bọn mình kết hôn rồi!
- ....
Mộ Sở mặt đầy kinh ngạc nhìn cô.
Lục Dung Nhan hai má ửng đỏ:
- Là thật đó...
- Cậu điên rồi?
Mộ Sở thật sự không dám tin:
- Cậu bị ấm đầu à?
Lục Dung Nham hơi thè lưỡi, mặt não nề:
- Mình cũng không biết lúc đó thế nào nữa, tự nhiên lại cùng hắn đi đăng kí kết hôn.
- .....
Mộ Sở không biết phải nói gì nữa.
Chuyện hôn nhân của mình đã rối rắm như vậy, kết quả không ngờ cô bạn thân của mình cũng chẳng khác gì.
Đây đúng là cái xã hội thức ăn nhanh! Đúng là cái gì cũng phải thật nhanh.
- Chỉ cần cậu nghĩ kĩ là được.
Gạo đã nấu thành cơm rồi, Mộ Sở cũng chẳng nói được gì nữa.
Lục Dung Nhan cũng không định nghĩ nhiều nữa:
- Ngược lại cậu, việc này của cậu....
- Bỏ đi, như cậu nói đó, đi bước nào hay bước đó đi!
- Ừm!
Lục Dung Nhan vỗ vỗ vai Mộ Sở:
- Thả lỏng đi!
Mộ Sở miệng thì nói như vậy, nhưng thật sự sao mà cô có thể thả lỏng được chứ?
Mộ Sở chẳng thể nào ngờ được rằng, đến lúc này rồi mà ông trời còn trêu ngươi cô như vậy!
Mộ Sở mừng vì Lâu Tư Trầm đã đi Morocco, mấy ngày nay cũng không gọi điện cho cô, cũng không liên lạc với cô bằng những cách khác.
Bởi vì Mộ Sở thật sự không biết phải đối diện với hắn thế nào, cho dù chỉ là qua điện thoại, cô vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý, hơn nữa cảm giác áy náy trong lòng cũng ngày một lớn dần.
Cô không thể nào ngờ được rằng cô lại mai đưa con của một người khác, nếu như hắn biết được.....
Mộ Sở thật không dám nghĩ đến.
......
Biệt thự trang viên.
Mộ Sở vùi đầu, xới xới cơm trong bát, nhưng không ăn.
- Chị Lý....
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn chị Lý:
- Chị Lý, thiếu gia nhà cô nếu như bị người khác phản bội thì thường sẽ xử lý như thế nào?
Chị Lý ngớ người, hiển nhiên là không ngờ đến thiếu phu nhân nhà họ lại đột nhiên hỏi cô ta câu hỏi như vậy:
Thiếu phu nhân, phản bội thiếu gia thật sự là việc kinh thiên động địa đó, tuyệt đối không nên! Hơn nữa cái kết của kẻ phản bội này, thông thường....
Chị Lý nói đến đây bỗng khựng lại, không nói tiếp nữa.
- Thông thường như thế nào?
Chị Lý không nói, Mộ Sở càng tò mò.
- Thông thường ngày hôm sau sẽ không thấy mặt nữa, còn về người đi đâu....
Chị Lý lắc đầu, trên mặt có đôi chút sợ hãi:
- Thì không ai biết!