Anh nhìn cô đắm đuối:
- Nói bắt đầu từ “Tôi yêu em” nhé?
Đây... có được tính là tỏ tình không?
Hốc mắt Diên Vĩ bỗng chốc đỏ hoe.
Cho dù không phải là tỏ tình chính thức, thế nhưng nghe câu nói ấy, Diên Vĩ vẫn cảm thấy trái tim giá lạnh nhiều năm của mình tan chảy!
Hầu kết của Cố Cẩn Ngôn hơi giật giật, tay anh nắm chặt lấy tay cô:
- Em đọc thư rồi à?
- ... Vâng.
Diên Vĩ gật đầu, thiếu chút nữa thì lại khóc nấc lên, giọng nói cũng nghẹn ngào:
- Có phải em cũng có gì muốn hỏi tôi không?
Cố Cẩn Ngôn nói đến bệnh tình của mình.
- Có chứ! Đương nhiên là có, có nhiều là đằng khác!
Diên Vĩ gật đầu liên hồi, nước mắt phủ mờ đôi mắt xinh đẹp. Cô ngẩng lên hỏi anh rất mực chân thành:
- Cố Cẩn Ngôn, anh có muốn kết hôn với em không?
Vẫn là câu hỏi mà cô đã hỏi ngay khi bước vào.
Cố Cẩn Ngôn nghe mà buồn cười nhưng trong lòng lại trào dâng cảm giác ấm áp. Anh vươn bàn tay rộng mơn trớn mái tóc dài đen mượt, rồi áp tay lên má cô mà hỏi:
- Nếu ba mẹ em không đồng ý thì sao?
- Nếu họ không đồng ý thì anh sẽ không lấy em à?
Hai mắt Diên Vĩ lại rưng rưng muốn khóc, dáng vẻ kia trông mới tội nghiệp làm sao.
Cố Cẩn Ngôn làm sao có thể chịu đựng nổi dáng vẻ ấy của cô cơ chứ. Anh vội vàng ôm cô vòa lòng rồi cam đoan:
- Cưới! Cho dù người trong cả thiên hạ này đều phản đối, thì chỉ cần em đồng ý, tôi vẫn sẽ cưới em!
- Thật không?
Diên Vĩ lau nước mắt rồi nín khóc, mỉm cười.
- Bây giờ làm sao tôi còn dám dọa em nữa? Đương nhiên là thật rồi!
Cố Cẩn Ngôn đau lòng lau đi nước mắt lăn dài trên gò má cô, thế rồi đôi mắt thăm thẳm chợt tối đi trông thấy. Anh nhìn cô đăm đắm, mãi hồi lâu mới thở dài:
- Nhưng em cũng biết... tôi mắc bệnh mà.
- Em biết, nhưng thế thì đã sao?
Trong cặp mắt đỏ bừng của cô ánh lên vẻ kiên định:
- Chẳng phải trong lời thề kết hôn đã nói đó sao? Dù người kia khỏe mạnh hay ốm đau, đều ở bên cạnh không rời không bỏ!!!
Diên Vĩ nói xong lại hôn lên đôi môi nóng bỏng của anh, nước mắt lã chã tuôn rơi không ngừng lại được. Anh nhắm mắt lại, nghe thấy cô lẩm bẩm bên tai:
- Cố Cẩn Ngôn, dù là nhân gian, thiên đường hay địa ngục, nơi nào có anh thì nơi đó có em! Anh ở nơi nào, thì em sẽ tới nơi ấy tìm anh..
Giọng nói run rẩy nức nở nhưng từng câu đều kiên quyết vô cùng. Đôi mắt đen thẳm của Cố Cẩn Ngôn cũng bắt đầu rơm rớm.
Tay anh áp lên đôi má ướt lệ, môi mỏng lưu luyến môi cô không rời, mà trong đáy mắt nhuộm vẻ kích động. Mắt anh nóng bừng lên, nhìn chăm chăm cô gái đang nghẹn ngào, và anh cất giọng khàn khàn hỏi:
- Em có biết em vừa mới nói gì không?
- Em biết, em biết chứ!
Diên Vĩ không ngừng gật đầu rồi bật khóc thành tiếng, sau đó lặp lại thêm một lần nữa:
- Anh ở đâu thì em ở đó! Cho dù có là âm tào địa phủ thì em cũng sẽ đi cùng với anh!
- Đuôi Nhỏ!
Không hiểu sao, nỗi cảm động trong lòng Cố Cẩn Ngôn không sao nén nổi. Dòng lệ nóng của người đàn ông rơi khỏi bờ mi.
Trước giờ anh vô cùng ít khóc, thế nhưng sau khi gặp gỡ cô gái nhỏ này thì lại cứ bị cô chọc cho rơi lệ hết lần này đến lần khác.
Cố Cẩn Ngôn khàn giọng nạt Diên Vĩ trong lòng mình:
- Tôi không cho em nói như thế! Nếu ba mẹ em biết thái độ của em như thế này thì bọn họ sẽ khổ sở tới mức nào đây?
- Nhưng nếu có một ngày anh không còn trên đời, thì Tần Diên Vĩ có sống cũng như đã chết!
- ... Sao em lại ngốc như thế chứ?!
Cố Cẩn Ngôn đỏ bừng mắt, suýt nữa đã chẳng khống chế nổi giọng điệu vì câu nói của cô. Yết hầu anh rát bỏng như có ai cầm dao lia qua nó vậy.
Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn đớn đau nóng rực và vồn vã như mưa rào ngày hạ. Anh nói với cô gái trong lòng mình, như thể van lơn:
- Đuôi Nhỏ, em không được nói như thế, càng không được làm như thế! Tôi hứa với em nhất định sẽ cố gắng sống, nhất định sẽ cố gắng hết mình để sống! Nhất định tôi sẽ cùng em đi hết con đường thật dài, thật dài, có được không?
- Được.
Diên Vĩ gật đầu rồi lại gật đầu, nước mắt trút xuống như mưa.
Những nụ hôn vội vàng và mãnh liệt lại lần nữa đáp xuống.
Lúc này đây, “Cái Đuôi” ở bên chân Cố Cẩn Ngôn dường như cũng cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt của hai người. Nó vui vẻ dụi không ngừng lên chân anh, không thấy ai đáp lại thì đi vòng tròn, muốn hấp dẫn lực chú ý của hai người.
Những nụ hôn bỏng cháy cứ du di mãi xuống, nước mắt hòa lẫn đôi môi giao quyện vào nhau vừa ấm nóng vừa chua cay, vừa quấn bện tình yêu say đắm mà tha thiết.
Hai người dây dưa nhiều năm như thế, đã trải qua bao nhiêu lần tan hợp hợp tan, sinh ly tử biệt, cuối cùng mới khổ tận cam lai, nắm chặt tay nhau, bầu bạn một đời!
Cố Cẩn Ngôn tháo ba lô trên vai Diên Vĩ xuống rồi đè cô xuống sofa, mười ngón nắm chặt tay cô không rời, cọ, dụi, nắn, vuốt, mỗi động tác đều đong đầy nhung nhớ khôn nguôi trong ngày tháng dằng dặc.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ từ trên cao xuống, ánh mắt thẳm sâu đượm ánh lửa cháy như muốn thiêu đốt cô ra tro. Tần Diên Vĩ bị anh nhìn đến ngại ngùng:
- Sao anh cứ nhìn em mãi thế?
- Em nhuộm tóc lại khi nào?
Cố Cẩn Ngôn vuốt mái tóc dài đen nhánh, động tác vô cùng dịu dàng:
- Em mới nhuộm đấy, trốn ra rồi nhuộm luôn.
Diên Vĩ nói rồi gãi nhẹ mái tóc dài đen thẫm, nghiêng đầu, nháy mắt, hệt như thiếu nữ ngày xưa tha thiết hỏi anh:
- Thế này có đẹp không anh?
- Đẹp lắm, thế nào cũng đẹp!
Cố Cẩn Ngôn đáp.
Diên Vĩ cong cong đôi mắt to tròn đáng yêu:
- Em thế nào xinh hơn?
- Đều xinh cả!
- Nhưng anh bảo anh thích kiểu tóc của em bây giờ hơn mà?
Sao đàn ông lại dễ thay đổi quá vậy?
- Tôi thích hết! Nhưng mà em như thế này gợi về hồi ức tốt đẹp trước kia trong lòng tôi.
Cố Cẩn Ngôn nói rồi hôn lên mái tóc cô:
- Bây giờ em đã là của tôi rồi, tôi không cần phải sống dựa vào những kí ức năm xưa nữa, cho nên em thế nào tôi cũng thích! Chỉ cần là em, đã là đẹp nhất trên đời.
Diên Vĩ cười lên khanh khách rồi vươn tay búng nhẹ lên mũi anh:
- Đáp án này không tệ lắm, max điểm!
Cố Cẩn Ngôn há miệng ngậm lấy tay cô và nhìn cô đắm đuối. Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi cô:
- Gần đây thân thể em sao rồi?
- Hả?
Diên Vĩ không hiểu anh muốn nói gì:
- Em bình thường mà?
Người bệnh là anh chứ đâu phải là cô, sao tự nhiên anh lại hỏi tình hình cơ thể của cô làm chi?
Cố Cẩn Ngôn biết Diên Vĩ không hiểu ý mình, bèn liếc cô một cái đầy thâm ý:
- Có làm chuyện đó được không?
- ...
Bây giờ thì Diên Vĩ đã hiểu rồi.
Khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng lên trông thấy.
Từ lần trước cô phá thai đến nay đã ba tháng, cho nên đương nhiên là không trở ngại gì rồi.
Diên Vĩ gật đầu xấu hổ:
- Chuyện kia... ba tháng rồi mà, chắc là không vấn đề gì đâu? Một tháng là em đã khỏe rồi.
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười vừa lòng rồi áp sát lại, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô:
- Thế thì tôi không khách khí nữa...
Đôi môi mỏng của anh công chiếm từng tấc thịt da trắng ngần, nhấm nháp hương vị đê mê, chẳng bao lâu sau, hai người đã quấn riết vào nhau.
Đúng lúc Cố Cẩn Ngôn nắm hai chân Diên Vĩ muốn tiến thêm một bước thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Hai người trên sofa cả kinh liếc mắt nhìn nhau.
Cố Cẩn Ngôn gãi đầu khó chịu nhưng không định rời khỏi người Diên Vĩ, chỉ có cô là hoảng hốt đẩy anh một cái:
- Bên ngoài có người ấn chuông cửa kìa.
- Tôi nghe thấy mà...
Cố Cẩn Ngôn bất đắc dĩ, vừa chán nản vừa bực mình:
- Cứ thế này thì tôi sẽ bị họ chọc thành bệnh mất thôi!
- Anh mau đi xem là ai, lỡ may là chị Lý...
Diên Vĩ lo chị Lý có chìa khóa, vạn nhất chị cứ thế mà vào thì biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ đây?
- Tôi khóa trái cửa từ bên trong rồi, dù có chìa khóa cũng không vào được đâu.
Cố Cẩn Ngôn đã liệu trước sẽ có chuyện này, cho nên lo trước thì khỏi họa.
Tiếng chuông bên ngoài vẫn gióng riết không ngừng, Cố Cẩn Ngôn vẫ ở trên người Diên Vĩ không chịu nhúc nhích. Anh bất động mà người bên ngoài cũng chẳng chịu buông tha, cứ như muốn đấu đến cùng với anh vậy.
- Hình như ngoài đó không phải là chị Lý đâu.
Cố Cẩn Ngôn kết luận.
Chị Lý là người thức thời, nếu thấy ở trong khóa trái cửa thì sẽ không bấm chuông liên tục như thế.
- Chẳng lẽ là ba mẹ em?
Diên Vĩ cảm thấy khả năng này lớn lắm. Cô ảo não đẩy nhẹ lên ngực anh:
- Anh thấy chưa? Em đã bảo anh đừng liên lạc với họ rồi, biết ngay là họ sẽ theo tới đây mà!
- Làm sao bây giờ nhỉ?
Cố Cẩn Ngôn cũng bất đắc dĩ:
- Đi xem đã vậy.
Nói xong, anh bế xốc Diên Vĩ từ sofa ra cửa, vừa nhìn thấy trận thế ngoài cửa thì cả hai cạn lời luôn.