Lâu Tư Trầm thản nhiên cười.
Đuôi Nhỏ nhíu mày:
- Ba cười gì đấy?
- Không có gì, chỉ là cảm thấy con còn nhỏ mà đã làm việc cẩn thận như thế rồi, tốt lắm!
Lâu Tư Trầm khen ngợi con gái mình thẳng thừng.
Được Lâu Tư Trầm khen như thế, Đuôi Nhỏ không khỏi ngại ngùng đứng dậy:
- Thế được rồi! Con tạm thời tin lời ba vậy, đồng ý để mẹ con gả cho ba!
Lâu Tư Trầm nhếch môi cười:
- Cảm ơn con gái.
- Ba!
- Đây.
Được Đuôi Nhỏ gọi ‘Ba’ một cách nghiêm túc, Lâu Tư Trầm không khỏi kích động.
Đuôi Nhỏ nói:
- Mẹ yêu ba nhiều lắm.
Yết hầu Lâu Tư Trầm lên xuống một chút, sau đó hắn nói bằng giọng nghiêm túc:
- Ba cũng yêu mẹ nhiều lắm! Ba nói thật.
- Vậy được rồi!
Đuôi Nhỏ thở hắt ra, chủ động duỗi tay phải ra trước mặt Lâu Tư Trầm, mỉm cười:
- Chúc mừng ba! Chúc mừng đám cưới!
Lâu Tư Trầm nắm tay con gái thật chặt:
- Cảm ơn con!
Lâu Tư Trầm nói chuyện với con gái xong thì đã là nửa giờ sau.
Mộ Sở đã điền vào bảng xong rồi. Thấy con gái và Lâu Tư Trầm chậm rãi đi vào.
- Hai người đã nói những gì vậy?
Lâu Tư Trầm ngồi xuống bên cạnh Mộ Sở, cô không nhịn được hỏi hắn.
- Bí mật.
Lâu Tư Trầm không nói mà ghé sát vào tai Mộ Sở thì thầm:
- Em chỉ cần biết rằng em có một đứa con gái cực kỳ yêu em và một người chồng cực kỳ yêu em, đồng thời sẽ yêu em suốt một đời là đủ rồi!
- …
Gò má Mộ Sở đỏ ửng, đưa bảng cho Lâu Tư Trầm:
- Anh nhanh chóng điền vào bảng của mình đi!
Lâu Tư Trầm nhìn tờ “Giấy xin đăng ký kết hôn” này, bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng.
- Tiết Bỉnh!
- Có!
Tiết Bỉnh nghe thấy Lâu Tư Trầm gọi, vội chạy tới.
Mộ Sở khó hiểu nhìn Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm khẽ ho một tiếng, hỏi Tiết Bỉnh:
- Cậu có mang theo giấy ly hôn của tôi và Mộ Sở không?
- … Có mang.
Tiết Bỉnh vội lấy hai cuốn sổ chứng nhận ly hôn màu đỏ ra khỏi cặp tài liệu.
- Đề phòng bất trắc nên tôi có mang đầy đủ hết.
Nếu Lâu Tư Trầm không hỏi thì chắc chắn anh sẽ không dám nói mình còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn của họ. Dù sao thì đó cũng là một quả bom, anh ta đâu dám tự tiện đụng vào được? May mà lần này anh ta đã mang đúng rồi, có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
- Chứng nhận ly hôn?
Lần đầu tiên Mộ Sở thấy thứ này. Cô thò đầu nhìn:
- Để em xem thử trông nó thế nào nào. Thì ra giấy chứng nhận ly hôn của em còn nằm trong tay các anh!
Lâu Tư Trầm nhanh tay cướp lấy hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, nhanh chóng cất đi, hoàn toàn không cho Mộ Sở cơ hội quan sát nó.
- Sao anh không cho em xem?
Mộ Sở bực bội bĩu môi, thò tay muốn cướp lấy.
Lâu Tư Trầm dứt khoát bỏ nó ra sau lưng:
- Chúng ta đến để kết hôn, xem thứ này làm gì? Nếu được thì tôi thật sự muốn đốt cháy nó luôn cho xong!
- … Thật à?
Lâu Tư Trầm nghiêm túc gật đầu, cắn tay Mộ Sở nói khẽ:
- Điều khiến anh hối hận nhất trong cuộc đời này chính là ký tên mình vào đơn xin ly hôn! Lần này, chỗ trạng thái hôn nhân, bất kể là em hay là tôi, đều phải ghi cưới lại, hoặc là… Mất vợ hoặc chồng!
- Xí!
Mộ Sở trừng hắn:
- Anh còn dám nói xui thế à!
Lâu Tư Trầm lắc đầu:
- Tôi nghiêm túc đấy.
Mộ Sở ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười:
- Em cũng nghiêm túc đấy!
Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở bằng ánh mắt sâu thẳm, phút chốc không kìm lòng được mà hôn lên môi cô.
- Khụ khụ khụ…
Bên cạnh vang lên tiếng ho khan liên tục. Trần Ngọc ngồi bên cạnh nói:
- Ê này, Đuôi Nhỏ, đến đến đến, Nhật Lâm, bà dẫn hai đứa đi mua kẹo trong siêu thị nhỏ gần đây đi!
- …
Mộ Sở nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, vội e thẹn đẩy Lâu Tư Trầm ra, gắt giọng nói:
- Không đứng đắn gì hết! Mau ký tên đi!
Nhìn gương mặt ngại ngùng của Mộ Sở, Lâu Tư Trầm nhếch môi nở nụ cười hài lòng.
Bé Nhật Lâm lại đứng bên cạnh vỗ tay ồn ào:
- Ba mẹ đang chụt chụt!!!
- …
Mặt Mộ Sở càng đỏ hơn.
Cô vội xê dịch chỗ ngồi, giữ khoảng cách an toàn nhất với Lâu Tư Trầm.
Trần Ngọc dẫn Nhật Lâm và Đuôi Nhỏ đi vào siêu thị bên cạnh.
Lâu Tư Trầm vừa điền vào bảng, vừa nói với Mộ Sở:
- Xem ra sau này về mặt dạy con thì chúng ta sẽ có xung đột với nhau rồi.
- Tại sao?
Mộ Sở tò mò hỏi Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục chăm chú vào tờ giấy trên tay, nhưng vẫn phân tích cho Mộ Sở một cách nghiêm túc:
- Thật ra thì với trẻ con ấy, điều hạnh phúc nhất là cha mẹ ân ái, người mà ba yêu nhất là mẹ, người mà mẹ yêu nhất cũng là ba, thế thì sẽ khiến chúng cảm nhận được nhiều tình yêu hơn, cũng sẽ dạy cho họ cách yêu người khác trong tương lai. Em nhìn Nhật Lâm mà xem, thấy mình hôn nhau nó vui cỡ nào!
- …
- Còn có Đuôi Nhỏ nữa. Em không chú ý à? Đôi mắt xinh đẹp của con bé đều sáng ngời!
- Cũng có lẽ con bé hoảng sợ vì hành vi phóng đãng của anh đấy!
Mộ Sở cười nhạo hắn.
- Không phải em tò mò vừa nãy con bé đã nói gì với tôi hay sao? Con bé bảo tôi hãy yêu em thật nhiều, nói với tôi rằng rằng nếu tôi không chuẩn bị sẵn sàng để yêu em cả đời thì đừng kết hôn với em một cách dễ dàng. Con bé sợ em sẽ đau lòng, càng sợ tôi… Không đủ yêu em!
Mộ Sở không khỏi cảm động.
Thì ra con gái cưng của cô đã yên lặng trưởng thành trong lúc cô không chú ý.
- Cho nên ấy, nếu có yêu thì đừng ngại mà hãy hào phóng thể hiện ra, thật ra thì bọn trẻ sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ rất thích.
Mộ Sở mỉm cười tán thành.
- Xem ra anh vẫn có kinh nghiệm nuôi con đấy.
Lâu Tư Trầm gật đầu, hứa với Mộ Sở:
- Sau này tôi sẽ cố gắng làm một người cha tốt!
Dứt lời, hắn ký tên mình vào đơn xin.
Hai người cùng nộp chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu cùng với đơn xin, cộng thêm chứng nhận ly hôn. Sau đó đi vào studio chụp ảnh cưới.
Lúc chụp ảnh, hai người ngồi trước vải nền màu đỏ, tựa đầu vào nhau, cười cực kỳ mê người.
Thợ chụp ảnh vẫn cảm thán nhan sắc của hai người, nói họ là hai vợ chồng đẹp nhất từ khi hắn làm việc ở đây tới bây giờ.
Thế là Mộ Sở cười càng mê người hơn.
Lâu Tư Trầm nắm Mộ Sở càng chặt hơn.
Giây phút ấy, Mộ Sở có cảm giác họ nắm tay nhau…
Sẽ nắm suốt một đời!
“Crack ---!”
Ấn nút shutter, cảnh tượng hạnh phúc ấy được ghi lại hoàn hảo trong ảnh chụp, đặt trong khung ảnh, rồi sau đó được dán lên giấy chứng nhận kết hôn.
Khi Mộ Sở nhận được cuốn sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ ấy, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, mọi thứ có vẻ mờ ảo đến thế!
Cô kết hôn rồi!
Cô thật sự đã kết hôn với Lâu Tư Trầm rồi!!!
Kéo dài mười mấy năm, cuối cùng cũng có một kết thúc cho mình, cho hắn, cho tình yêu của họ!
Thật tốt!
Đi ra cục dân chính, Mộ Sở đứng ở cổng lớn hít vào một hơi thật sâu. Thành phố S vẫn luôn tràn ngập sương mù, nhưng hôm nay lại có trời xanh mây trắng hiếm thấy, như thể ông trời cũng chúc mừng chuyện vui của cô vậy. Trong không khí tươi mát còn có mùi hoa quế, dường như mọi thứ chung quanh mình đều tràn đầy màu hồng hạnh phúc!
- Chúc mừng hai đứa hỷ kết lương duyên!
Trần Ngọc nhìn hai cuốn sổ chứng nhận màu đỏ trong tay họ, không khỏi cảm thấy phức tạp khôn kể.
- Trải qua nhiều gian truân vất vả, nhưng cuối cùng vẫn về với nhau. Tốt lắm, tốt lắm!!!
- Cảm ơn mẹ!
Lâu Tư Trầm lên tiếng cảm ơn, lại gọi Trần Ngọc một tiếng ‘mẹ’.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Trần Ngọc lộ vẻ vui sướng:
- Tư Trầm, con gọi ta là…
- Mẹ!
Lâu Tư Trầm lại gọi một tiếng, cười thoải mái:
- Mộ Sở đã gọi ngài là mẹ rồi, nếu con còn không gọi là ‘mẹ’ nữa thì thật sự không thể chấp nhận được!
- Ha ha ha…
Trần Ngọc vui sướng bật cười, nhưng cười được một lúc, bất giác vành mắt đỏ hoe. Bà lau nước mắt:
- Được được, tốt lắm!
- Rồi, ngày vui như vậy, chúng ta đừng khóc nữa…
Mộ Sở vội bước lên an ủi Trần Ngọc.
- Mẹ, sao nay mẹ đa sầu đa cảm thế? Lúc trước con gọi mẹ là mẹ sao không thấy mẹ kích động tới mức khóc luôn vậy? Bất công quá!
Trần Ngọc nghe Mộ Sở nói thế, không khỏi buồn cười.
- Con bé này!!!
Lâu Tư Trầm cũng nở nụ cười.
Đoàn người đi về phía bãi đỗ xe.
Mộ Sở và Trần Ngọc dẫn hai đứa trẻ đi đằng trước, Lâu Tư Trầm và Tô Thành Lý chậm rãi đi theo sau.
Tô Thành Lý hỏi Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm, con đã báo cho cha mẹ bên kia biết chuyện kết hôn chưa vậy?
Lâu Tư Trầm hơi mím môi, cuối cùng lắc đầu:
- Họ vẫn không biết con còn sống.
Sau khi lộ diện, hắn đã trực tiếp vào sống trong núi, chưa kịp về thành phố A để gặp cha mẹ bên đó.
- Còn nữa, chỗ mẹ con, ngài cũng biết rồi đấy. Tinh thần của bà ấy vẫn chưa ổn định, đến giờ vất vả lắm mới ổn định được chút, con không muốn lấy chuyện này để kích thích bà ấy nữa.
- Chẳng lẽ con vẫn định giấu bà ấy chuyện đã kết hôn với Mộ Sở à?
- Nói thật thì mẹ con có tác thành hay không cũng đã chẳng còn quan trọng với con và Mộ Sở nữa rồi. Dù sao thì đây cũng là hôn nhân của con và Mộ Sở, chúng con đều là người trưởng thành rồi, đã không cần bất cứ trưởng bối nào quyết định hạnh phúc cả đời thay cho chúng con! Con không nói, thứ nhất là vì không muốn kích thích mẹ con, thứ hai con cũng không muốn khiến Mộ Sở phải khó xử. Con nghĩ giấu mẹ con chuyện này sẽ tốt hơn là nói thật cho bà ấy biết.
Lâu Tư Trầm biết, Mộ Sở và mẹ của cô ấy đều sẽ trở thành nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời mẹ hắn.
Cho nên hắn cũng không hy vọng xa vời rằng mẹ sẽ tác thành cho hắn và Mộ Sở, lại càng không dám mong ước nhiều hơn.
Đành phải dùng thời gian để cảm hóa bà ấy trong quãng đời còn lại, dùng tình cảm để mài cây gai trong lòng bà ấy.
Tuy rằng hắn biết khả năng này cực kỳ nhỏ.
Nhưng không thử thì sao biết được chứ?
Lâu Tư Trầm ngước mắt nhìn Mộ Sở đi ở trước đó không xa. Ánh nắng chói chang chiếu xuống từ trên cao, rắc lên người cô như mạ một lớp vải lụa mỏng vàng óng lên người cô. Cô nghiêng đầu cười nói với Đuôi Nhỏ bên cạnh. Khoảnh khắc ấy, Lâu Tư Trầm cảm thấy dường như hắn đã giữ chặt được thứ tốt đẹp nhất trên đời trong tay mình rồi!
Cuối cùng thì hắn cũng… Có nhà!
Trong không khí tràn ngập hương vị của hạnh phúc!