Trời vừa sáng là Tần Mộ Sở đã cùng Lâu Tư Trầm ra ngoài, cả hai đi thẳng tới Cục dân chính.
Lúc ngồi trên xe trong đầu cô toàn nghĩ đến chuyện kết hôn với đăng ký.
Đây cũng không phải lần đầu tiên họ kết hôn, nhưng Tần Mộ Sở vẫn có cảm giác như cô gái nhỏ lần đầu được lên kiệu hoa ấy, dù sao thì lần trước cô cũng không được cùng hắn đi vào Cục dân chính mà.
Lần trước kết hôn một cách mơ hồ, mà lần này thì tốt xấu gì cũng biết được mặt mũi chồng mình rồi.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Mộ Sở thấy một đoàn xe theo sau, biết là Tiết Bỉnh và đám cấp dưới của hắn. Đến tận lúc này cô vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
- Nghĩ gì thế?
Lâu Tư Trầm thấy cô đỏ mặt thì mới quay sang hỏi.
Tần Mộ Sở lắc đầu, bỗng lại nghĩ đến chuyện gì đó nên nói:
- Đúng rồi, chúng ta vẫn chưa mua kẹo cưới đâu đấy! Đến Cục dân chính phải chia kẹo cho mọi người lấy may đó. Đợi lát nữa mình qua siêu thị mua nhé?
- Tiết Bỉnh và thư ký Lâm sẽ chuẩn bị tốt.
- Không được!
Tần Mộ Sở thật sự không thể chịu được thái độ như xử lý công việc của người này nữa:
- Kết hôn là chuyện của mình cơ mà, chuyện mua kẹo cưới mình phải tự làm chứ, sao có thể qua loa thế được.
Đối với kiểu việc gì cũng phải nhúng tay của Tần Mộ Sở thì Lâu Tư Trầm cũng thấy không ổn lắm nhưng hắn vẫn quay đầu xe, đi đến siêu thị gần đó nhất.
Đám người Tiết Bỉnh đi sau không rõ vì sao thiếu chủ nhà mình lại đổi đường nhưng cũng chỉ yên lặng đuổi theo họ.
Rất nhanh đã tới siêu thị, Tần Mộ Sở kéo Lâu Tư Trầm đi thẳng tới khu bán bánh kẹo, Tiết Bỉnh và thư ký Lâm đi ngay sau, luôn giữ khoảng cách hai mét với hai người.
Cô chọn rất nghiêm túc, có khi còn nếm thử xem hương vị ra sao nữa, khi nào trong miệng mình đầy rồi thì lại tiện tay nhét vào miệng Lâu Tư Trầm.
Vốn hắn không ưa ăn ngọt nên Tần Mộ Sở nhét kẹo vào miệng mình hắn đều nhíu mày bất mãn, đầu thì ngửa ra sau thể hiện thái độ kháng cự, thế nhưng miệng vẫn cứ ngoan ngoãn mở ra, rồi ngậm lấy viên kẹo cô đưa cho.
- Ngon không?
Đuôi mắt Tần Mộ Sở vì cười mà cong vút lên, cô hỏi.
Mày Lâu Tư Trầm đã nhíu chặt đến mức sắp kẹp chết ruồi được rồi, hắn khó chịu đáp:
- Khó ăn!
- Thế mua cái này đi!
- ...
Tần Mộ Sở cười bảo:
- Đuôi Nhỏ thích.
- Thế mua nhiều một chút.
Lâu Tư Trầm nói xong thì nhét một đống kẹo vào xe đẩy.
- Đủ rồi! Mua nhiều thế cũng không ăn hết nổi, có thích nữa nó cũng không ăn nhiều được đâu, sẽ sâu răng mất.
Cô vội vàng hô to để cản hắn lại.
Nghe cô nói xong Lâu Tư Trầm lập tức bỏ bớt một nửa số kẹo ra ngoài.
Ăn ngon đến mấy cũng không thể quá nhiều được.
Mãi cũng chọn xong kẹo cưới, sau đó hai người mới chuẩn bị ra quầy thanh toán.
Có không ít người xếp hàng trước bàn thu ngân, Tần Mộ Sở chọn một hàng trông có vẻ ngắn nhất nhưng cũng phải đợi khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến lượt họ, Lâu Tư Trầm thấy thẻ tín dụng đưa cho cô gái thu ngân. Đang lúc tính tiền thì lại nghe Tần Mộ Sở bên cạnh đột nhiên xúc động hết lên:
- Mẹ —— Mẹ ơi!
Không đợi Lâu Tư Trầm kịp phản ứng Tần Mộ Sở đã vội vã đuổi theo bóng người kia.
Phải! Trong đám người đông đúc Tần Mộ Sở đã thoáng thấy bóng mẹ mình, bà Lý Thiện Xuân.
- Mẹ ——
Tần Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, đuổi theo bóng người kia.
Lâu Tư Trầm lúc này mới hiểu có chuyện gì, hắn không kịp thanh toán mà lao theo gọi:
- Sở Sở ——
Thấy chuyện xảy ra Tiết Bỉnh và thư ký Lâm cũng đuổi theo, vừa đi vừa hô to:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân!
Tần Mộ Sở vẫn đuổi theo người kia đến cửa siêu thị:
- Mẹ?! Mẹ ơi ——
Cô đứng trước cửa nôn nóng nhìn khắp nơi một lượt, thế nhưng làm gì có bóng dáng mẹ mình đâu? Lẽ nào là cô hoa mắt ư?
Thế nhưng sao có thể chứ?
Đang nghĩ thì lại thấy một bóng người quen thuộc băng qua ngã tư đường trước mặt, mắt Tần Mộ Sở sáng rực lên:
- Mẹ ơi!!!
Cô lại một lần nữa lao đi.
Lâu Tư Trầm cũng đã từ trong siêu thị theo ra:
- Sở Sở!
- Tư Trầm, em thấy mẹ em!
Tần Mộ Sở nói xong lập tức chạy băng qua ngã tư, Lâu Tư Trầm cũng theo sát cô.
Hắn cũng muốn xem thử người vừa rồi có phải là phu nhân Charlie không! Nếu đúng là bà ta thì sợ rằng các vụ án về súng ống đạn dược sau này sẽ càng khó giải quyết hơn!
Tiết Bỉnh nhảy phắt lên xe rồi chỉ huy đoàn xe nhanh chóng chặn đường Lý Thiện Xuân.
“Két —— ”
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên cực kỳ chói tai.
Suýt nữa thì Lý Thiện Xuân bị xe tông, nhưng may mà tài xế điều khiển xe rất tốt thế nên vẫn giữ được khoảng cách vừa vặn với bà ta.
Thấy cảnh đó Tần Mộ Sở hết hồn hét toáng lên:
- Mẹ ơi ——
Cô lớn tiếng hô lên rồi lao tới chỗ chiếc xe đang chặn đầu Lý Thiện Xuân.
Sắc mặt bà ta vốn còn rất thản nhiên nhưng khi thấy Tần Mộ Sở lao đến thì lập tức thay đổi thành bộ dáng hoảng hốt.
- Mẹ? Đúng là mẹ đấy ư?
Tần Mộ Sở vội vàng lao tới rồi ôm chặt Lý Thiện Xuân, nước mắt rơi như mưa:
- Mẹ ơi! Đúng là mẹ rồi!!!
Lúc này Tần Mộ Sở đã hoàn toàn quên đi chuyện lẽ ra mẹ mình phải chết rồi mới đúng mà chỉ mải đắm chìm trong sung sướng vì gặp lại mẹ.
- ...Sở Sở.
Lý Thiện Xuân hô lên một tiếng rồi lại nức nở gào khóc:
- Sở Sở! Là Sở Sở của mẹ đấy ư...
Lâu Tư Trầm chỉ hờ hững đứng nhìn cảnh này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thiện Xuân, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu.
Người phụ nữ trung niên trước mặt này cũng là một kẻ bụng dạ khó lường đây!
Ai biết được vì sao mà bà ta lại xuất hiện đúng lúc này chứ?! Đã thế lại còn tự chui đầu vào rọ sao?
- Sở Sở!
Lâu Tư Trầm gượng gạo lên tiếng nhắc nhở:
- Em đừng quên mẹ em đã mất sáu năm trước rồi.
Lúc này Tần Mộ Sở mới nhớ ra chuyện đó, cả người cô cứng ngắc, buông người phụ nữ trước mặt ra rồi giật mình nhìn bà:
- Mẹ? Mẹ...
- Là mẹ đây! Mẹ không chết!
Lý Thiện Xuân nói xong còn nhìn Lâu Tư Trầm đứng cạnh với vẻ quái lạ.
Ánh mắt hai người giao nhau, ý nghĩa sâu xa trong đó chỉ có chính họ mới biết được.
Lâu Tư Trầm giống như thấy được nụ cười đắc ý trong mắt người kia.
- ...
Tần Mộ Sở kinh ngạc há to mồm, trong đầu rối như tơ vò:
- Mẹ... Mẹ không chết ư? Sao lại thế, sao lại thế được? Rõ ràng là con...
- Mánh khóe đánh tráo của bác gái đúng là cao tay thật.
Lâu Tư Trầm nói một câu đầy hàm ý sâu xa.
Lý Thiện Xuân thở dài, nói với Tần Mộ Sở rằng:
- Đợi có dịp mẹ sẽ nói rõ với con sau, năm đó mẹ phải làm vậy cũng vì không có lựa chọn khác...
- Vâng vâng! Thời gian còn nhiều mà, mẹ cứ từ từ rồi nói cũng được!
Tần Mộ Sở xúc động lau nước mắt, tới giờ cô vẫn không thể tin được người mẹ đã mất sáu năm trước của mình cũng có ngày lại trở về thế này! Mọi chuyện thật sự quá bất ngờ!
Đây mới chân chính giống như một giấc mộng phải không?!
- Mẹ ơi, giờ mẹ đang ở đâu? Chúng ta đến chỗ nào đó ngồi nói chuyện được không mẹ?
Tần Mộ Sở đang có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ mình, có rất nhiều nghi vấn cần được bà giải đáp.
Tiết Bỉnh nghe xong thì vội tiến lên rồi nhỏ giọng nhắc cô:
- Không phải hôm nay thiếu phu nhân muốn đến Cục dân chính đăng ký sao? Đừng để muộn giờ lành đó.
Lúc này cô mới nhớ tới chuyện đó, Tần Mộ Sở khó xử liếc qua Lâu Tư Trầm, hắn hiểu cô đang nghĩ gì thế nên bảo:
- Không sao, mai đi cũng được.
Cô mỉm cười coi như cảm ơn vì hắn đã thông cảm.
Lý Thiện Xuân lại hỏi con gái:
- Người này là...
Lâu Tư Trầm đoán bà ta đây là đã biết rõ mà vẫn cố tình hỏi thôi.
Nhưng hắn cũng rất biết điều phối hợp với người phụ nữ này, lễ phép giơ tay phải bắt tay bà ta rồi chào hỏi:
- Chào bác gái, con là Lâu Tư Trầm. Quên mất, con hẳn phải gọi bác là “Mẹ” mới đúng, con là vị hôn phu của Mộ Sở.
Lý Thiện Xuân gật đầu, sắc mặt có vẻ rất quái dị nhưng cũng vẫn bắt tay với hắn.
Chớp mắt khi tay chạm nhau cả hai đều theo bản năng siết thật chặt.
Tần Mộ Sở lại không hề để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt như thế, lúc này trong đầu cô có chuyện còn quan trọng hơn nhiều.
Cô rối rắm cắn môi, nghĩ một lát rồi mới quyết định nói thật. Tần Mộ Sở nhỏ giọng giới thiệu cho bà hay:
- Mẹ này, Tư Trầm là... con trai của Lâu Trọng Bách...
Sắc mặt Lý Thiện Xuân không hề lộ ra vẻ kinh hãi như Tần Mộ Sở dự đoán, ngược lại trông bà ta vẫn rất bình tĩnh, cứ như thể đã biết chuyện này từ lâu rồi.
- Mẹ... biết hết phải không?
Cô vẫn không kìm được mà hỏi một câu nghe rất khó hiểu.
Lý Thiện Xuân lắc đầu rồi nói:
- Mẹ đã gặp cậu ấy lúc bé, vừa rồi nhìn cũng nhận ra được ngay.
- ...Thế ạ.
Tần Mộ Sở gật đầu, nhưng lại nhớ đến chuyện gì đó nên cô nói thầm với mẹ mình rằng:
- Thế mẹ có biết... con là con gái của Lâu Trọng Bách không?
Đến tận giờ Lý Thiện Xuân mới tỏ ra kinh ngạc.
Bà ta dường như cũng không nghĩ tới chuyện này có thể xảy ra thế nên nhìn con gái mình với vẻ mặt hết sức kinh hãi.
- Mẹ cũng không biết sao?
Tần Mộ Sở còn ngạc nhiên hơn nhiều.
Mắt Lý Thiện Xuân ngập nước, bà ta lắc đầu không đáp.
Mộ Sở là con của Lâu Trọng Bách ư?
Bà ta thật sự không biết chuyện này!
Khi đó bà ta chỉ nghĩ đứa trẻ trong bụng là con của Tần Vệ Quốc nên mới cắn răng gả cho ông ta, không thể ngờ cái thai đó lại thật sự là của Lâu Trọng Bách...
Nghiệt duyên!
Đúng là nghiệt duyên!
- Mẹ đang ở đâu thế? Con đưa mẹ về nhé!
Lý Thiện Xuân nhìn Lâu Tư Trầm phía sau Tần Mộ Sở rồi nói:
- Thế nghĩa là con và cậu ấy là anh em cùng cha khác mẹ sao?
- ...
Cô cắn môi, lát sau mới buồn bã gật đầu.
Bà ta cau mày, rồi chỉ nhỏ giọng cười lạnh nhưng không nói thêm gì, cuối cùng nắm tay Tần Mộ Sở dẫn về chỗ ở hiện tại của mình.
Lâu Tư Trầm không rõ nụ cười vừa rồi của bà ta có ý gì thế nên hắn cũng vội vã đuổi theo.
Dù người này là mẹ ruột của Tần Mộ Sở thế nhưng hắn vẫn không dám để hai người ở riêng với nhau.
Bà ta rất lắm mưu mô, đối với bản thân còn không ngần ngại ra tay độc ác thì ai biết bà ta còn có thể làm trò bỉ ổi thế nào với con gái mình chứ?
Lý Thiện Xuân thuê phòng trong một con hẻm nhỏ hẹp, trông nơi này không khác gì khu ổ chuột hết.
Lâu Tư Trầm đương nhiên rõ ràng đây chỉ là bà ta diễn trò cho con gái mình xem mà thôi!
Phu nhân Charlie danh tiếng lẫy lừng sao có thể hạ mình ở một nơi thế này được chứ?