Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Tang ghét sự ân cần đến khó hiểu của Hoắc Thận, càng căm hận vẻ trăng hoa hai lòng của y hơn, nhưng cô có tư cách gì ghét những điều này đây?

- Đi thay quần bẩn đi.

Hoắc Thận thu lại sự tức giận của mình, nói tiếp:

- Trong tủ âm tường ở nhà vệ sinh có băng đấy.

“…”

Trong phòng đàn ông mà còn có băng vệ sinh á? Phù Tang quả thật vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Thận nhìn một cái là đoán ngay ra suy nghĩ của cô, y giải thích:

- A Thấm chuẩn bị đấy.

Hóa ra là thế!!

Biết mà!

Phù Tang vào thay quần, cô tưởng rằng chắc chắn Hoắc Thận đã đi xuống ăn cơm với mấy người kia rồi nhưng không ngờ khi mở cửa ra cô lại thấy y vẫn đứng ở trong phòng.

Hoắc Thận đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, thấy Phù Tang đi ra, y dập đầu thuốc, ném vào trong gạt tàn, hỏi cô:

- Bụng còn đau không?

Giọng nói của Hoắc Thận đều đều không có độ ấm, Phù Tang cũng không thể nghe ra cảm xúc của y.

Phù Tang không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.

Hoắc Thận sải bước tới trước mặt cô, không biết từ lúc nào trong tay y có thêm một chiếc túi chườm ấm, y ném túi vào trong lòng Phù Tang.

- Cầm lấy!

Phù Tang liếc y một cái, không nhịn được hỏi:

- Anh quan tâm đến tôi như thế không sợ bạn gái anh biết được sẽ ghen sao?

Hoắc Thận nhìn lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

- Chuyện của tôi không đến lượt cô lo!

- À!

Cô cùng không thèm quan tâm đâu nhé!

Phù Tang ngồi xuống sô pha.

- Xuống ăn cơm!

Hoắc Thận ra lệnh.

- Không ăn!

Phù Tang từ chối.

Vừa nghĩ đến cả mâm cơm đó đều do người phụ nữ kia nấu là cô không nuốt nổi.

- Hơn nữa, đó là bữa cơm bạn gái anh vất vả nấu cho anh, tôi mà ăn thì sợ không tiêu hóa nổi.

- Lục Phù Tang, cô mà còn quái gở như thế nữa thì tôi sẽ nghĩ là cô đang ghen đấy!

- Ghen ư? Ai? Tôi á?

Phù Tang chỉ vào mũi của chính mình, cười híp mắt nhìn y.

- Cậu Hoắc này, đừng có dát vàng lên mặt mình nữa đi! Tôi đây đã có đối tượng từ lâu rồi, tuy nhiên người đó chắc chắn không phải là anh!

Phù Tang nói xong liền ôm túi chườm đi ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, đôi mày kiếm của Hoắc Thận nhíu chặt lại thành hình chữ ‘xuyên’.

Trong đôi mắt đen kịt của y giăng kín sự lạnh lẽo nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô nhóc này thật sự không có ý gì với mình, thế là tốt nhất! Chẳng phải đây là kết quả mà y mong muốn ư? Hai người bọn họ vốn chẳng có tương lai gì! Hiện giờ cùng sống chung một mái nhà thực sự là do bất đắc dĩ mà thôi!

Hơn nữa, Hoắc Thận y không bao giờ có hứng thú với mấy con nhóc miệng còn hôi sữa này đâu!

…………………………

Hoắc Thận đi xuống nhưng không thấy bóng dáng Phù Tang trong nhà ăn, sắc mặt của y lại trầm xuống.

- Chú Lý, cô ấy đâu?

Y vốn tưởng rằng cô xuống ăn cơm rồi.

- Cô chủ vẫn chưa xuống! Chắc là ở trên nhà kính trên sân thượng rồi.

Chú Lý trả lời theo đúng sự thật.

Đôi mày kiếm của Hoắc Thận nhíu lại chặt hơn.

- Cậu chủ, có cần tôi lên gọi cô chủ xuống ăn cơm không?

- Không cần đâu! Kệ cô ấy đi!

Sắc mặt của Hoắc Thận vô cùng khó coi.

Trì Sảng thấy có cơ hội thì vội vàng gắp thức ăn vào bát của Hoắc Thận.

- Tam thiếu gia, đừng tức giận nữa, hôm nay là sinh nhật của anh, không nên vì một người không liên quan mà ảnh hưởng đến tâm trạng, đúng không? Nào, ăn nhiều một chút!

- Tôi ăn no rồi!

Hoắc Thận nói với giọng lạnh băng, từ chối sự ân cần của Trì Sảng.

Trì Sảng chỉ đành lúng túng rút cánh tay đang gắp thức ăn về.

Trên sân thượng…

Những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay ngập trời, biến cả nhà kính thành một cung điện màu trắng đẹp không sao tả xiết.

Không biết từ lúc nào tuyết đã rơi, nó cũng giống như trái tim Phù Tang lúc này, lạnh như băng, không chút độ ấm.

- Hoắc Thận!! Đồ khốn kiếp…

Phù Tang đứng trước lan can, hai tay kề bên miệng tạo thành cái loa, ngửa mặt lên trời mà hét, giải tỏa sự oán giận chất đầy lòng mình.

Đúng là đồ lăng nhăng!!

Bông tuyết tung bay, rơi xuống bờ vai gầy của cô, chỉ trong chớp mắt đã phủ trắng vai cô, khiến cô lạnh tới mức rụt cổ lại.

- Lục Phù Tang, đồ ngu ngốc!!

Bất chợt, không biết từ lúc nào bên cạnh cô có thêm một bóng người nữa, hơn nữa người đó con học theo cô, đứng bên lan can, vươn người ra ngoài hét lớn.

Phù Tang ngẩn ra, cô cúi đầu xuống nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện kia.

Không ngờ lại là kẻ cô ghét nhất - Cảnh Vân!

Đúng là bám dai như đỉa mà!

Đôi mày thanh tú của Phù Tang nhíu chặt.

- Sao anh lại ở đây? Ai cho anh lên đây! Anh mới là đồ ngốc đấy!!

Phù Tang lạnh mặt, không chịu yếu thế mà phản kích lại.

Không thèm để ý đến anh ta, cô xoay người, chạy đến một góc tự chơi đắp người tuyết, hoàn toàn không thèm bận tâm tới sự tồn tại của Cảnh Vân.

Cảnh Vân không phật lòng, anh ta đi tới gần Phù Tang, đứng sau lưng cô, cất giọng hỏi:

- Không phải cô đang đến ngày à? Còn chơi người tuyết nữa hả, không có chút kiến thức thường thức nào à?

Phù Tang quả thật không thích anh ta luôn bày ra dáng vẻ người quen bạn bè để quản giáo mình, cô liếc anh ta một cách chẳng lấy gì làm vui vẻ gì:

- Thưa ngài, chúng ta thân nhau lắm à? Có phải anh đã quản nhầm người rồi không?

- Tôi chắc chắn phải quản cô!

Cảnh Vân nói, nhân lúc cô ngẩn ra, anh ta vươn tay, bá đạo cầm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của cô.

- Anh buông ra! Anh làm gì thế!

Phù Tang giãy dụa, nhưng lại thấy anh ta rút một đôi găng tay da cho nam từ trong túi áo ra.

Cảnh Vân không nói gì mà ép Phù Tang phải đeo vào.

- Tôi không cần!

Phù Tang giãy dụa.

Cô rất ghét người này ân cần với mình!

Hai người bọn họ thân nhau thế từ lúc nào?

- Tôi cứ cần đấy!

Cảnh Vân ra vẻ rất đắc ý như chắc chắn xử lý được Phù Tang cô rồi.

- Cảnh Vân, anh đừng có mà vô lại!!

- Không biết điều!

- Đúng, tôi không biết điều đấy!

- Được! Vậy tôi là kẻ vô lại!

Cảnh Vân híp một mắt lại, mặc cho cô chụp cái mũ đó lên đầu mình, động tác đi găng tay cho cô vẫn không dừng lại.

Sức của Phù Tang yếu, không thể giãy ra được.

- Anh có đeo vào thì tôi cũng sẽ vứt đi!

- Cô vứt một chiếc thì tôi hôn cô một lần, không tin cô cứ thử xem!

- Anh…

Phù Tang tức điên lên!

Quả nhiên nói chuyện với kẻ vô lại chỉ lãng phí nước bọt!

Nhìn đôi găng tay nam trên tay mình, nhất thời Phù Tang không biết mình nên làm gì.

Cởi không được, không cởi cũng chẳng xong!

Cô ngồi xổm tại chỗ, hai bàn tay cứng ngắc, tức giận trừng mắt lên với người đang tỏ ra vô cùng đắc ý là Cảnh Vân, thấy cô nhìn mình, anh ta còn không quên nhướng mày lên như thách thức cô.

- Nếu như cô không muốn đeo thì cứ việc tháo ra, tôi cầu còn không được đây này!

Cầu không được của anh ta ý chỉ việc hôn cô!

- Tôi phát hiện ra anh còn đáng ghét hơn cả Hoắc Thận!

Cảnh Vân lại chẳng bận tâm, anh ta ngồi xuống đắp cầu tuyết một cách thuần thục.

- Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu!

- Có chơi cùng không?

Anh ta lại còn không biết ngại mà rủ Phù Tang cùng chơi đắp người tuyết với mình nữa.

- Không chơi!

Phù Tang không nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn.

Cảnh Vân cũng không nói gì, chỉ lo chơi một mình.

Cô đứng bên cạnh, gương mặt tràn đầy vẻ hờ hững.

Bàn tay đắp người tuyết của anh ta đã lạnh đến mức đỏ cả lên, Phù Tang thấy thế không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn đôi găng tay màu đen trên tay mình.

- Trả lại găng tay cho anh, đồ của mấy kẻ lưu manh như anh tôi không cần!

- Được.

Cảnh Vân gật đầu.

- Dù sao tôi cũng đã nói rồi, cô cởi một chiếc, tôi hôn một lần! Cởi đi!

- Anh dám!

Phù Tang tức đến đỏ cả mặt.

- Cô cứ thử đi, xem tôi có dám hay không!

Cảnh Vân bày ra dáng vẻ vô lại đợi cô thử tháo găng tay.

Phù Tang hiểu, tên này chắc chắn dám.

Cô nhìn chằm chằm vào anh ta hồi lâu, Cảnh Vân vươn tay ra, kéo cô ngồi xuống trước mặt người tuyết của mình.

- Đứng nhìn làm gì, muốn chơi thì chơi đi! Găng tay này chống lạnh đấy.

Phù Tang bị kéo ngồi xuống, đấu tranh một lúc, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra cùng đắp người tuyết với anh ta.

So với việc xuống tầng nhìn hai người kia ân ái thì chi bằng ở đây đắp người tuyết, tuy rằng không thích Cảnh Vân nhưng chỉ cần anh ta không giở trò lưu manh thì cô vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Găng tay của Cảnh Vân chống lạnh rất hiệu quả, đắp hồi lâu mà lòng bàn tay của Phù Tang vẫn ấm áp, nhưng hai bàn tay của Cảnh Vân đã lạnh đến mức trắng bệch từ lâu.

Phù Tang nhíu mày lại, mượn cớ nói với Cảnh Vân:

- Ừmm, anh cầm găng tay về đi này! Tôi mà đắp tiếp thế này thì găng tay ướt mất!

- Găng tay chống nước đấy.

Cảnh Vân nhìn cô, nói tiếp:

- Chắc không phải cô lo tôi bị lạnh nên cố ý tìm cớ đưa găng tay cho tôi đấy chứ?

- … Anh có cầm không?

Cảnh Vân bật cười, đi tìm hai cành cây cắm vào thân người tuyết để làm tay, nhặt thêm mấy cánh hoa tươi dưới nền nhà kính, xé thành hai mảnh, dán lên mặt người tuyết để làm môi.

Người tuyết cơ bản đã thành hình, anh ta liếc sang Phù Tang ngồi bên cạnh, hơi nhíu mày lại rồi cởi áo gió mình đang mặc ra, không nói gì mà phủ lên cơ thể gầy gò của cô.

- Mặc vào.

Phù Tang giãy dụa mấy cái.

- Cảnh Vân, không phải anh luôn đóng vai người xấu à? Sao lại đột nhiên tốt với tôi thế?

Cô được yêu chiều mà kinh sợ, không thể quen được!

Anh ta không cho cô giãy dụa, chỉ khép chặt chiếc áo khoác trên người cô thêm vài phần.

- Tôi đối xử tệ với cô bao giờ?

- Anh chưa từng đối xử tệ với tôi ư?

Nghĩ đến chuyện mình bị anh ta cưỡng hôn, trong lòng Phù Tang lại đầy lửa giận, cô tức giận vươn chân ra, không hề báo trước mà giẫm lên chân anh ta một cái.

- Anh đúng là đồ lưu manh thối tha!!

- Ái!

Cảnh Vân đau đớn xoa chân mình.

- Sao nhóc con như cô thù dai thế, chuyện qua từ đời nào rồi hả?!

- Đáng đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK