“Mẹ, làm như vậy không có gì vui!”
Lời này, là Lục Ngạn Diễm nói.
Hắn biết anh trai mình không thích Khúc Ngọc Khê. Nếu thích thì mấy năm nay đã không tìm đủ mọi cớ để không về nhà.
“Mẹ, con và anh ngạn Sanh vốn không yêu nhau! Mẹ cứ mạnh mẽ như vậy, ép bọn con thì chỉ làm cho bọn con ngày càng đau khổ!”
Khúc Ngọc Khê rốt cuộc cũng mở miệng, mắt cô ta đỏ lên, kiên định nhìn về Lục Nguyên Sơn và Thôi Trân Ái bộc bạchquyết tâm. “Dù cho ba mẹ đồng ý hay không, hôn nhân của con và anh Ngạn Sanh vẫn sẽ kết thúc!”
“Các ngươi…… Các ngươi…………”
Bà Thôi Trân Ái bóp trán, ngã ngồi xuống ghế. “Mấy đứa đúng là làm tức chết mẹ mới được mà!”
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lục Dung Nhan vội vàng đứng dậy đỡ Thôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái khó chịu xoa huyệt Thái Dương, thở dài, “Được rồi! Hai đứa nhất định phải ly hôn đúng không? Cho mẹ một lý do hai đứa không thể bên nhau, nếu có thể thuyết phục thì ta đồng ý cho ly hôn!”
Kỳ thật việc này đối với Thôi Trân Ái mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất.
“Con không yêu cô ấy!” Lục Ngạn sanh không e dè đáp lại.
Khúc Ngọc Khê cũng nói: “con cũng không yêu anh ấy.”
“Không yêu thì sao?” lý do này hoàn toàn không thuyết phục được Thôi Trân Ái. “Cũng đã mấy năm rồi, chẳng phải vẫn yên ổn sao? Tình yêu thì từ từ bồi dưỡng được mà?! Hai đứa ở chung lâu rồi tự nhiên sẽ có tình yêu! Con xem Ngạn Diễm cùng Dung Nhan, chẳng phải ban đầu cũng thế sao? Hai đứa nó chẳng phải là vì Tiêu Tiêu mới bên nhau sao? Còn hai đứa? chẳng phải tình cảm càng l1uc càng tót sao? Tuy miệng thì đòi chia tay, nhưng ai mà chẳng thấy, trong mắt hai đứa nó đều có đối phương sao! Thời gian có ma lực, có hiểu không?”
“……”
Lục Dung Nhan nghĩ nát nước cũng không nghĩ ra bà lại lấy mình và hắn ra làm ví dụ thực tế, lại còn “Trong mắt có đối phương” buồn nôn vậy mà nói ra được…
Giữa bọn họ có tình yêu khi nào? Nếu có tình yêu, thì sao lại tới nông nỗi này?