Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lâu Tư Trầm đang chủ trì hội nghị, Lý Vi An ngồi bên cạnh phụ trách công việc ghi chép, còn công việc của Mộ Sở là làm những việc lặt vặt, thấy trong cốc ai không có nước, cô liền qua rót thêm vào.

Trong hội nghị bọn họ thảo luận tương đối kịch liệt, nội dung quá phức tạp, Mộ Sở nghe cũng không hiểu, chỉ có thể nắm bắt được một vài từ khóa, hình như là đang nói về vấn đề thu mua, chuyển nhượng cổ phần của công ty.

Cô không quan tâm lắm, cũng chả liên quan đến cô, từ đầu đến cuối chỉ châm nước vào trà.

Nhìn thấy chén của Lâu Tư Trầm ngay bên trái đã cạn nước, Mộ Sở vội vàng mang theo ấm trà đi tới, yên lặng thay hắn thêm chút nước nóng sau đó thu ấm nước về, "Bang ——" một tiếng, một chén trà ở sau lưng cô rơi xuống.

Là bị ấm nước trong tay cô không cẩn thận đụng phải, nước trà bên trong lại dội hết lên người Lâu Tư Trầm làm cho áo sơ mi với quần tây lập tức ướt sũng.

Mộ Sở có chút bất ngờ, tay cô vội vàng lấy khăn giấy trên bàn giúp Lâu Tư Trầm lau,

- Xin lỗi, xin lỗi...

Vừa nãy cô quả thật không chú ý tới chén trà ở ngay bên cạnh.

Tay cô cầm khăn giấy lau qua áo sơ mi trắng của Lâu Tư Trầm, dọc theo vết ố của nước trà lau xuống.

- Có bị bỏng không?

Cô sốt sắng hỏi Lâu Tư Trầm.

Tay loạn xạ lau trên người hắn, trong lúc đầu óc đang hoảng loạn quên mất khoảng cách giữa nam và nữ.

- Nhân viên khách sạn Sailing làm việc như thế này sao? Chân tay lóng ngóng!

Những người trong hội nghị bắt đầu khiển trách cô. Bị nói như vậy, Mộ Sở càng thêm ngượng ngùng.

Cô sốt sắng hỏi Lâu Tư Trầm:

- Anh không bị bỏng chứ?

Lâu Tư Trầm bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay nhỏ của Mộ Sở đang làm loạn trên người hắn, vẻ mặt u ám như sắp có một trận bão tố:

- Nhân viên khách sạn Sailing đều không biết giữ chừng mực như thế này sao?

Thanh âm của hắn khàn khàn.

Cho đến giờ phút này, Mộ Sở mới ý thức tay của mình vừa mới...

Thảo nào lúc nãy lại có cảm giác như tay chạm vào vật gì đó cưng cứng, thì ra là thế!

Gò má cô đỏ lên, tay cuống quýt thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Rõ ràng ngón tay hắn rất lạnh cũng mà không biết vì sao Mộ Sở cảm thấy cổ tay bị hắn nắm trong lúc ấy mơ hồ lại không ngừng nóng lên...

Trái tim cô không khỏi nhảy lên, đập thình thịch.

- Thật xin lỗi!

Cô xin lỗi,

- Tôi sẽ rót cho anh cốc khác.

Nói xong, cô hốt hoảng chạy trốn ra khỏi phòng.

Lâu Tư Trầm nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, bên trong con ngươi đen như mực chợt lóe lên vài tia mờ ám, sau đó bình tĩnh quay về phía đám người kia mở miệng:

- Tiếp tục cuộc họp.

Tất cả mọi người đều chăm chú trở lại.

Ở bên ngoài, Mộ Sở đang châm trà cho Lâu Tư Trầm, trái tim đập cuồng loạn “Bình bịch bình bịch”, khuôn mặt nóng như thiêu đốt.

Cô bưng trà nóng đứng bên ngoài phòng họp hít sâu nhiều lần, cố gắng hạ xuống tinh thần bất an của mình, đang định mở cửa đi vào bỗng có một giọng nói vang lên:

- Sở Sở, dì đang làm gì vậy?

Mộ Sở cúi đầu thì thấy Tiểu Nhật Lâm đang đứng cạnh chân mình, đang ngẩng đầu nhìn cô chăm chú với đôi mắt to đen láy như hai viên Hắc bảo thạch.

Mộ Sở vội vàng nghiêm nghị:

  • Dì có làm gì đâu! dì đang chuẩn bị mang trà cho ba con!
  • Sở Sở, có phải dì sợ ba con không?
  • ...
Nhóc con này từ đâu mà đưa ra kết luận như thế vậy?

- Thực ra ba con không dữ dằn như vậy đâu, nhìn mặt ba con hơi lạnh lùng hung dữ một chút nhưng thực ra ba không phải là người xấu, sẽ không bắt nạt dì đâu, dì cứ yên tâm.

Mộ Sở muốn nói, thực sự là cô đang muốn bị hắn bắt nạt đây!

Tiểu Nhật Lâm dường như còn lo lắng cho cô sẽ bị bắt nạt, đưa tay vỗ ngực như một tiểu nam tử hán:

- Nếu ba dám khi dễ dì, dì hãy nói với con, con...sẽ làm chủ cho dì.

Sau khi nói xong câu kia cậu bé cũng rất chột dạ, ngay cả Mộ Sở cũng nhìn ra, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Mộ Sở bị dáng vẻ thú vị của cậu bé chọc cười,

Nhịn không được đưa tay sờ đầu nhỏ:

  • OK, nếu ba con bắt nạt, dì sẽ nói cho con biết
  • Được ạ!
Cậu bé cảm thấy mình đã nhận được sự đồng ý của cô, vui vẻ gật đầu lia lịa.

Sau khi cùng Tiểu Nhật Lâm trò chuyện vài câu, sự căng thẳng trong lòng cô sớm đã tan thành mây khói, cô đẩy cửa đi vào, đem ly trà nóng kia bưng đến trước mặt Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm dường như cũng không phát hiện, hoặc là thấy được nhưng không thèm để ý, mắt hắn không liếc, mắt hắn không nhìn Mộ Sở lấy một cái, chỉ chuyên chú nghe nhân viên trong hội nghị phát biểu.

Hội nghị tới gần giữa trưa mới kết thúc.

Sau khi trò chuyện cùng Lâu Tư Trầm vài câu, tất cả nhân viên đều đi ra khỏi phòng.

Mộ Sở đứng bên ngoài tiễn bọn họ rồi quay trở lại phòng họp, chỉ thấy Lâu Tư Trầm vẫn đang ngồi trước bàn hội nghị, sắc mặt có hơi trắng bệch, đôi mắt lúc này có chút đục ngầu, dường như hắn đang rất mệt mỏi.

Nhìn hắn như vậy, không biết vì sao trong đầu Mộ Sở lại hiện lên ba chữ: Lâm Đại Ngọc

Cô đúng là!

Từ lúc nào mà cái tên "Lâm Đại Ngọc" này lại có thể đưa đi so sánh với một người đàn ông chứ? Nhất là một người đàn ông như Lâu Tư Trầm hắn, từ trước đến nay không có gì không làm được, đánh đâu thắng đó!

Mộ Sở vội bước nhanh lại gần, lo lắng hỏi một câu:

- Anh không sao chứ?

Thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, trái tim Mộ Sở như thắt chặt nhưng không để lộ ra bên ngoài.

- Giúp tôi rót thêm ít trà!

Hắn đem chén trà đã nguội trong tay cho Mộ Sở.

- A

Mộ Sở cầm lấy.

Ngón tay chạm vào tay hắn, Mộ Sở giật mình.

Tay của hắn, thật lạnh!!

Giống như khối băng, làm cho cô không cảm nhận được chút nhiệt độ nào

Trong chớp mắt, Mộ Sở không ngờ đã 6 năm kể từ khi khi hắn rời đi, trên người hắn vẫn không có một chút cảm xúc ấm áp nào...

Cô chợt rùng mình lo lắng nhìn hắn, sau đó, không dám chậm trễ hơn, thật nhanh đi ra ngoài rót cho hắn chén trà nóng.

Lúc quay lại, sắc mặt của hắn đã khá lên một chút, Mộ Sở vội đưa cho hắn chén trà nóng:

- Có phải lại đau dạ dày không? Uống chút nước ấm đi.

Mộ Sở cho là hắn đang đau dạ dày.

Lâu Tư Trầm không nói chuyện, đón lấy nước cô đưa tới, không vội uống nói với cô:

  • Cô ra ngoài đi, hôm nay không cần qua nữa đâu.
  • Nhưng anh...
  • Ở đây đã có Lý Vi An.
Không đợi Mộ Sở nói hết câu, Lâu Tư Trầm đã tiếp lời ngăn cản:

- Cô ấy không phải là bác sĩ.

Sắc mặt Mộ Sở có chút khó coi.

Nói thật, mặc dù biết hắn và Lý Vi An quan hệ chỉ là cấp trên cấp dưới, nhưng nghe hắn gọi cô ấy một cách thân mật như vậy, bảo chỉ cần có cô ấy chăm sóc là được, trong lòng Mộ Sở quả thật có chút khó chịu.

Cho đến lúc này cô mới biết được, thì ra thái độ nhìn nhận tình yêu của bản thân lại hẹp hòi như vậy.

Loại dấm chua như thế mà cô vẫn ăn được.

Thật đúng là cô càng sống càng thụt lùi mà!

Mộ Sở nói xong liền ra khỏi văn phòng, nhưng vẫn có chút không yên lòng về hắn, đành phải nói với Lý Vi An đang ở bên ngoài:

- Cô vào xem anh ta một chút, anh ta hình như có chút không thoải mái.

Lý Vi An nghe xong, vội bước nhanh tiến vào văn phòng,

- BOSS?

Mộ Sở cảm thấy Lý Vi An thích Lâu Tư Trầm, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại vô cùng đáng sợ, vô cùng chính xác!

- BOSS, anh không sao chứ? Cảm thấy như thế nào?

Lý Vi An hỏi Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm sắc mặt tái nhợt, ho khan một tiếng:

- Dìu tôi về phòng nghỉ ngơi.

Thanh âm của hắn so với lúc nói chuyện với Mộ Sở rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.

Trước mặt Mộ Sở, hắn chẳng qua chỉ là đang nỗ lực chống đỡ thôi.

- Vâng.

Lý Vi An đẩy xe lăn ra khỏi văn phòng.

Mộ Sở đứng ở cửa rất bất an, thấy họ đi ra, cô vội tiến lên:

- Anh không sao chứ?

Lâu Tư Trầm nhếch môi mỏng, không nói lời nào.

Môi hắn bây giờ không có chút huyết sắc.

Mộ Sở thấy bộ dạng này của hắn, cực kì đau lòng:

  • Là đau bao tử sao? Có thuốc chưa?
  • Giúp tôi đi mua đi.
Lâu Tư Trầm nhẹ nói.

- Được!

Mộ Sở không chậm trễ giây nào, liền nóng vội chạy đến hiệu thuốc.

Lâu Tư Trầm nói với Lý Vi An đang đứng sau lưng:

  • Lát nữa cô ấy đến, đừng cho vào.
  • ... Vâng.
  • Thuốc cô ấy mang đến, lấy.
  • Vâng.
Lý Vi An biết Lâu Tư Trầm muốn Mộ Sở nghĩ rằng hắn bị đau dạ dày nhưng có ai hay biết, trong 6 năm qua hắn đã phải trải qua những cơn dày vò sống không bằng chết!

Nhưng hắn phải có ý chí như thế nào mới sống với đoạn đau đớn kia tới bây giờ? Lý Vi An cũng không rõ, nhưng Tiết Bỉnh đã nói với cô, niềm tin kiên trì của Lâu Tư Trầm hắn chỉ gói gọn trong ba chữ: Tần Mộ Sở!

Lâu Tư Trầm vừa trở về phòng nằm xuống, chuông cửa bên ngoài liền bị Tần Mộ Sở nhấn vang.

Cô đã mua thuốc trở về bằng tốc độ nhanh nhất.

Lý Vi An mở cửa, nhưng lại không cho Mộ Sở đi vào,

  • BOSS đã ngủ rồi, cô cứ đưa thuốc giao cho tôi đi!
  • Ngủ rồi ạ? Dạ dày anh ấy đã khá hơn chút nào chưa?
Mộ Sở lo lắng thò đầu vào trong xem như thế nào.

- Tần tiểu thư, cô cứ đi làm việc của mình đi, lát nữa tôi sẽ căn dặn BOSS uống thuốc.

Mộ Sở nhíu chặt lông mày:

- Tôi không yên lòng được.

Lý Vi An lấy thuốc từ trong tay Mộ Sở:

- Đã có tôi chăm sóc, cô cứ yên tâm đi!

Nói xong, cũng không đợi Mộ Sở trả lời, liền đóng cửa "Ầm ——" một tiếng, không quên đem dây xích nhỏ bên trong ngoắc vào then cửa.

Thở phào một hơi, cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.

Mộ Sở không ngờ tới việc mình sẽ không được vào, cô định nhấn chuông cửa hỏi hắn thăm tình hình của hắn một chút nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hắn đang nghỉ ngơi, nhất thời, cô không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể đứng ngoài cửa lo lắng vô ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK