- Ông Lư, hôm nay con và Tư Trầm có thể xuống núi một chuyến được không?
Mộ Sở hỏi ông Lư.
Ông Lư nhìn Mộ Sở rồi lại nhìn Lâu Tư Trầm đằng sau cô, hơi ngờ vực.
Lâu Tư Trầm mỉm cười:
- Tụi con định xuống núi để làm đăng ký kết hôn. Làm xong sẽ trở lại.
Ông Lư nghe vậy, lộ vẻ vui mừng:
- Hai đứa định kết hôn à?
- Vâng.
Lâu Tư Trầm gật đầu, cười nói:
- Tuổi tác của hai tụi cháu đều không còn nhỏ nữa, nếu còn dây dưa nữa thì sẽ già mất.
- Đúng đúng đúng! Tuổi này thì nên kết hôn rồi! Kết hôn mới tốt! Ông nội chúc phúc cho hai con!
- Cám ơn ông nội!
Mộ Sở cười híp mắt, duỗi tay ra dắt tay Lâu Tư Trầm, nói bằng giọng cam đoan:
- Tụi cháu nhất định sẽ hạnh phúc!
Cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn Lư Viễn còn ngẩn người nhìn chằm chằm di động trước bàn đá.
Lương Cận Nghiêu đã hoàn toàn mất liên lạc với họ từ khi gã rời khỏi Thảo Lư ngày thứ mười, đến nay đã hơn nửa tháng rồi.
Mộ Sở hơi đau lòng Lư Viễn.
- A Viễn, em sắp kết hôn với Tư Trầm rồi!
Lư Viễn nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Sở, vẻ mặt vui sướng:
- Thật à? Hai người đã quyết định rồi?
- Vâng! Quyết định rồi. Hôm nay đi đăng ký luôn.
- Vậy thì tốt quá. Chúc mừng hai người.
Lư Viễn chân thành dâng lên lời chúc của anh.
- Cảm ơn.
Mộ Sở đáp lời.
Ánh mắt cô dừng về phía di động trên tay Lư Viễn, hỏi một câu:
- Còn chưa liên lạc được à?
- Hử?
Lư Viễn khó hiểu nhìn Mộ Sở.
- Lương Cận Nghiêu.
- …
Khuôn mặt Lư Viễn đỏ ửng, lộ vẻ xấu hổ, vội cất di động đi:
- Anh… Anh không có liên lạc với hắn ta đâu. Ừm… Anh… Anh đi trông bếp thay ông nội đây.
Lư Viễn tìm cớ muốn đi, Mộ Sở cũng không giữ anh lại, nói ngay lập tức:
- Lát nữa em và Tư Trầm xuống núi, anh có muốn đi cùng không?
Lư Viễn nghe vậy, bước chân quả nhiên dừng lại.
- Anh có thể đi cùng với các em à?
- Dĩ nhiên rồi!
Mộ Sở gật đầu.
Lư Viễn ngẫm nghĩ, đôi mắt vừa sáng lên lại trở nên buồn bã. Anh lại ngồi xuống trước bàn đá.
- Thôi, anh không ra ngoài đâu.
- Tại sao? Anh không muốn đi tìm anh ấy à?
- Tìm hắn ta? Tìm chỗ nào chứ? Chắc bây giờ hắn ta vẫn còn đang bận làm nhiệm vụ ấy!
- Thế anh thật sự không đi à?
- Ừ, không đi!
Lư Viễn lại mạnh miệng nói:
- Dù sao anh cũng không sốt ruột tìm hắn ta đâu.
Mộ Sở đương nhiên biết anh đang nói một đằng nghĩ một nẻo, cũng lười vạch trần anh, chỉ quay đầu cố ý hỏi Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm, không phải hôm qua anh đã để người tìm Lương Cận Nghiêu giúp à? Sao rồi? Có kết quả chưa?
Lư Viễn nghe vậy cả kinh, vội nghiêng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm nhìn Lư Viễn, nhìn đôi mắt tràn đầy mong chờ của anh, do dự trong chốc lát, nuốt nước bọt, rồi nói thật:
- Có kết quả.
- Hắn ta…
Thật ra Lư Viễn chỉ muốn hỏi thử xem hắn ta có còn khỏe mạnh hay không.
Những thứ khác đều không còn quan trọng nữa!
Nhưng lời đến bên môi, lại e sợ chướng ngại trong lòng, Lư Viễn lại nuốt lời vào bụng.
Mộ Sở hỏi thay anh:
- Thế hiện giờ anh ấy sao rồi?
- Muốn nghe sự thật à?
Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày.
- Dĩ nhiên rồi!
Lư Viễn vội gật đầu liên tục:
- Muốn nghe sự thật! Hắn ta có khỏe không?
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được buông lời hỏi thăm.
Lâu Tư Trầm chống gậy ba-toong đi đến gần họ, nhìn Lư Viễn bằng ánh mắt nặng nề, cuối cùng vẫn nói thật với anh:
- Năm ngày trước, nhiệm vụ của họ thành công mỹ mãn. Giải cứu tất cả con tin thành công, tội phạm ma túy đều bị hạ gục. Nhưng vì yểm trợ cho đội viên của mình, anh ấy bị thương rơi vào sông, sau đó mất hết tin tức! Hiện giờ bộ đội đang ra sức tìm kiếm. Ngoài ra, tôi cũng đã phái người điều tra chuyện này. Chỉ cần vừa có tin tức là sẽ báo cho tôi ngay lập tức!
Sau khi nghe thấy kết quả này, sắc mặt Lư Viễn đột nhiên trắng bệch, không còn chút máu.
Mộ Sở cũng ngây người.
Bàn tay cầm di động của Lư Viễn khẽ run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch.
Bị thương rơi vào sông…
Không có tin tức!
Mất tích năm ngày?!
Điều này có nghĩa là gì?
Gần như đồng nghĩa với tử vong!!!
Bình thường người bị mất tích trong tin tức cuối cùng đều thành người chết!
Lư Viễn chỉ cảm thấy như có ai đó đập mạnh vào đầu mình, khiến anh choáng đầu hoa mắt.
- Anh… Anh định xuống núi một chuyến!
Anh nói rồi nhanh chóng lao vào phòng mình.
Chưa tới hai phút sau, lập tức thấy anh kéo rương hành lý ra, vẻ mặt vội vàng bước ra ngoài, thậm chí không nói một câu từ biệt đã đi thẳng lên núi.
- A Viễn!!!
Mộ Sở vội đuổi theo anh:
- Lát nữa anh đi cùng với tụi em đi!
- Không cần đâu!
A Viễn từ chối, bước chân đi như bay.
- Anh cứ thế đi luôn à? Anh còn chưa chào ông Lư kia kìa!
Lư Viễn thế mới nhớ ra mình lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, vội quay lại chạy vào nhà.
- Ông nội, con đi trước đây. Mấy ngày sau con lại về thăm ông.
- Đi đi! Đều đi hết, chỗ ta yên tĩnh hơn rồi!
Ông Lư gật đầu.
Lư Viễn kéo rương hành lý lập tức bước vào trong núi.
Mộ Sở hơi lo lắng, cầu cứu nhìn Lâu Tư Trầm:
- Mình có cần giữ anh ấy lại không? Hay là để em tiễn anh ấy vậy!
Mộ Sở nói rồi muốn đuổi theo, nhưng bị Lâu Tư Trầm ngăn cản.
- Anh kéo em làm gì?
Mộ Sở quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm.
Vẻ mặt Lâu Tư Trầm nghiêm nghị:
- Chẳng lẽ để mặc em thật sự tiễn anh ấy đi à?
- Không thì sao? Anh trông dáng vẻ mất hồn mất vía của anh ấy kìa. Anh không sợ anh ấy sẽ gặp chuyện bất trắc à?
Lâu Tư Trầm nâng cằm Mộ Sở lên một cách bá đạo, sắc mặt sa sầm, nhắc nhở Mộ Sở:
- Anh ấy là đàn ông, có thể gặp chuyện gì được chứ? Mặc cho anh ấy đi đi. Em giữ anh ấy ở đây chờ đợi chỉ khiến anh ấy càng lo âu hơn thôi.
- Vậy được rồi!
Mộ Sở hơi lo lắng nhìn bóng lưng Lư Viễn đã đi xa.
- Đi một chuyến này, không có xe thì phải mất bao lâu đây? Chỉ mong Tiết Bỉnh có thể nhanh chóng đến đây, mình còn có thể tiễn anh ấy một đoạn đường. Nhưng thoạt nhìn có vẻ sẽ không kịp đâu. Tư Trầm, anh nói có khi nào Lương Cận Nghiêu thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Lâu Tư Trầm lắc đầu, nhíu mày:
- Trong ấn tượng của tôi, khả năng bơi lội của Lương Cận Nghiêu vẫn rất tốt. Nhưng trong tình huống bị thương thì lành ít dữ nhiều!
Mộ Sở nghe vậy, sắc mặt xám ngoét. Ngay sau đó, cô giữ chặt tay Lâu Tư Trầm gần như là phản xạ.
Cô nghĩ, Lư Viễn lúc này có lẽ giống như đang đi trên lưỡi dao vậy! Giống như cô ngày trước, mỗi lần chia lìa đều là một lần giày vò, đều là một lần rung động lòng người. Mỗi giây mỗi phút đều sống trong nỗi lo lắng đề phòng.
Dường như Lâu Tư Trầm đã nhận ra tâm tư của Mộ Sở vậy, hắn giữ chặt tay cô trong tay mình.
Nắm lấy thật chặt!
…
Lư Viễn mang theo hành lý đi thẳng về phía thành phố.
Rời núi rất xa rất xa, cuối cùng mới thấy một chiếc xe taxi. Anh vội đón xe rồi báo địa chỉ của Lương Cận Nghiêu cho tài xế taxi.
- Bác tài, làm ơn nhanh một chút, có việc gấp!
- Được thôi!
Tài xế taxi thật sự lái xe rất nhanh. Dù sao thì giờ vẫn còn ở nông thôn, không có camera, tài xế lái xe cũng rất là tùy hứng.
Nếu là trước kia thì chắc chắn Lư Viễn sẽ nhắc nhở tài xế lái xe an toàn. Nhưng lúc này, Lư Viễn lại cảm thấy càng nhanh càng tốt. Vừa nhớ tới lời nói của Lâu Tư Trầm, lại nghĩ tới còn gần 2 giờ nữa mới tới nơi, Lư Viễn lại cảm thấy quãng thời gian này thật là gian nan.
Anh hạ cửa kính xe xuống, khiến gió ngoài cửa sổ thổi vào trong xe. Vốn tưởng rằng có thể xua tan áp lực trong lòng, ai ngờ lại khiến ruột gan càng thêm cồn cào. Gió tạt vào mặt đau đớn như bị dao cứa vậy.
Anh bực bội đóng cửa sổ lại.
Lương Cận Nghiêu, mẹ kiếp anh không được xảy ra chuyện gì đâu đấy!!!
Bị bắt nạt bao lâu nay, Lư Viễn anh còn chưa tìm được cơ hội để trả thù đâu! Nếu cứ thế chết đi thì anh sẽ không cam lòng đâu!
- Bác tài, làm ơn lái nhanh hơn nữa đi!
Lư Viễn lại kêu tài xế đằng trước.
Tài xế nhìn đồng hồ đo tốc độ của mình, thoáng bất đắc dĩ:
- Tôi đã lái hơn trăm mét rồi đấy, nhanh nữa thì sẽ bay lên mất! Thật sự không nhanh hơn được nữa đâu!
- …
Lư Viễn mím chặt môi, không nói gì nữa.
Hai giờ trên xe này chắc chắn là một cực hình với anh, giống như có hàng triệu con kiến đang cắn xé trái tim anh vậy.
Cuối cùng, xe dừng lại trước biệt thự của Lương Cận Nghiêu. Lư Viễn thậm chí quên mất trả tiền, lao vào trong biệt thự. Tài xế taxi vội đuổi theo kêu:
- Ê! Anh kia, anh còn chưa trả tiền đâu!!!
Lúc này Lư Viễn mới nhớ tới chuyện trả tiền, móc ví ra ném cho tài xế:
- Bao nhiêu anh tự lấy đi!
- …
Tài xế mở ví tiền ra, thấy bên trong còn có rất nhiều tiền, lại thấy Lư Viễn đã chạy mất tăm, nhất thời nảy sinh lòng tham, trực tiếp cuỗm hết tiền trong ví của anh rồi lái xe chạy luôn!
- Ngài Lư?
Vừa thấy Lư Viễn đến đây, quản gia lập tức nghênh đón.
- Lương Cận Nghiêu đâu rồi?
Lư Viễn nóng ruột nóng gan hỏi quản gia.
- Cậu chủ…
Quản gia chần chờ trong chốc lát rồi nói thật:
- Cậu chủ mất tích rồi! Ông chủ cũng đang phái người đi tìm cậu ấy!
Sau khi chứng thực tin tức, Lư Viễn không khỏi choáng đầu hoa mắt, bước chân lảo đảo. Anh thở dốc một lúc, cuối cùng ngồi bệt trên cầu thang trước biệt thự với vẻ mặt tuyệt vọng.
Đằng trước biệt thự, taxi đã rời đi.
Ví tiền của anh cũng không thấy đâu cả!
Hiện giờ anh không có đồng nào dính túi, nhưng anh lại hoàn toàn không bận tâm. Điều duy nhất mà anh bận tâm là…
Lương Cận Nghiêu rốt cuộc đang ở đâu?
Lương Cận Nghiêu có còn sống trên đời này nữa không?!
Lương Cận Nghiêu, rốt cuộc thì anh đã cút tới nơi nào rồi vậy hả?!
Lư Viễn chưa bao giờ mong chờ gã xuất hiện trước mặt mình ngay tức khắc đến vậy!