Trên trang giấy chính là nét chữ của anh ấy, một nét chữ rắn rỏi mà Diên Vĩ vừa nhìn đã có thể nhận ra được ngay.
Lúc nhìn thấy câu nói đầu tiên trên bức thư, những giọt nước mắt của Diên Vĩ bất giác tuôn ra ào ạt...
Trong thư, anh nói với mình rằng, thì ra ba năm trước anh đã mắc bệnh rất nặng từ trước đó, thì ra ba năm trước, anh vì không muốn làm lỡ việc của mình mà giả vờ kết hôn với Tô Giải Ngữ, còn nữa, điều quan trọng nhất là, mục đích lớn nhất của bức thư này là muốn níu giữ cô ở lại đừng đi Mỹ.
Diên Vĩ thậm chí không biết mình đã tốn biết bao nhiêu công sức mới đọc xong hết bức thư tình muộn ba năm của Cố Cẩn Ngôn.
- Diên Vĩ?
Nhìn thấy Diên Vĩ khóc sướt mướt, toàn thân run rẩy, Lý Mạn Giai không khỏi có chút lo lắng.
Diên Vĩ nén bớt nước mắt nhìn cô ta.
- Cậu không sao chứ...
""Bốp..."
Lý Mạn Giai còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diên Vĩ cho ăn một bạt tai trời giáng lên mặt.
Diên Vĩ toàn thân run rẩy, nước mắt bắt đầu tuôn xuống như mưa.
Lý Mạn Giai dường như không lường trước được Diên Vĩ sẽ ra tay đánh mình, cô ta đau đến mức phải ôm lấy gò má của mình, vẻ mặt đầy oán giận trừng mắt nhìn Diên Vĩ:
- Cậu...sao cậu lại đánh tôi? Tôi đã mang thư...
"Bốp...!!"
Kết quả, lại thêm một bạt tai nữa ở bên má còn lại.
Diên Vĩ đã dùng hết sức lực để tát, thế nên cú tát vừa giáng xuống, tay cô cũng bị run rẩy theo, còn trên khuôn mặt của Lý Mạn Giai thì in đậm năm dấu ngón tay đỏ chót.
- Lý Mạn Giai!! Tần Diên Vĩ tôi cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!!!
Diên Vĩ dường như cố gắng dùng hết sức lực quát thẳng vào mặt cô ta. Quát xong, nước mắt lại tiếp tục tuôn xuống như mưa, tưởng như không có cách nào dừng lại được.
Hét xong, cô vội khom mình tháo đôi giày cưới kim cương màu bạc rồi ném thật mạnh vào bụng của Lý Mạn Giai như để trút đi bao căm phẫn của mình, cô la to một cách thất thanh:
- Cậu có biết là cậu đã khiến tôi mất đi những gì không...
Diên Vĩ khóc một cách điên loạn,
- Cậu làm tôi mất đi quãng thời gian ba năm quan trọng nhất, thậm chí còn xém chút nữa khiến tôi mất đi người mà tôi yêu nhất!! Lý Mạn Giai, tôi hận cô!!! Tôi hận cô...
Diên Vĩ từ trước đến giờ chưa từng oán hận ai cả, và Lý Mạn Giai chính là người đầu tiên!!
Diên Vĩ hận không thể xé nát cô ta, nhưng bây giờ cô thật sự không còn đủ sức, cũng chẳng còn thời gian nữa!
Cô nhanh chóng tháo bỏ chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay, cả hoa tai kim cương đang đeo trên tai cùng với chiếc vương miệng trên đầu cũng tháo xuống hết, rồi tiện tay ném hẳn qua một bên, sau đó cô vội vã xách chân váy cưới lên chạy vụt ra ngoài. Có lẽ do cô quá nôn nóng nên ngay cả giày cô cũng chả thèm mang!
- Diên Vĩ...
Lý Mạn Giai đuổi theo.
- Tiểu...tiểu thư, cô định đi đâu vậy? Giờ lành sắp đến rồi, sắp phải bước vào lễ đường rồi!
Vệ sĩ cũng không cản được lối đi của cô.
- Tránh ra!!
Diên Vĩ hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, cái bộ dạng đó giống như kiểu ai cản đường cô, cô sẽ nghiền nát người đó vậy.
- Tiểu...tiểu thư
Vệ sĩ dường như có chút khó xử.
- Cút...
Diên Vĩ dùng hết sức quát thật to, ngay cả vệ sĩ cũng bị cô dọa đến mức phải vội vàng tránh đường cho cô đi.
Diên Vĩ xách chân váy lên chạy, cô chạy thật nhanh thật nhanh ra khỏi hành lang.
Vệ sĩ thấy tình hình như vậy tức tốc gọi điện cho Lâu Tư Trầm:
- Ông chủ, tiểu...tiểu thư trốn hôn rồi...
Trước đây, đã từng có lần cô hỏi anh:
- Chú Cố, chú có thật sự đã từng yêu con không?
Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ấy sẽ tìm đủ mọi cách để giữ bạn bên cạnh anh ấy cho dù anh ấy ở trong hoàn cảnh khó khăn đến mấy! Bởi vì, anh ấy yêu bạn! Nếu thật sự yêu sâu đậm, anh ấy sao có thể nỡ lòng nào buông tay để bạn rời đi. Nếu như anh ấy đẩy bạn ra khỏi anh ấy, nhưng miệng vẫn dùng những lời lẽ hoa mỹ để viện cớ, thì thật ra, những cái cớ đó đều chẳng qua chỉ là vì...anh ấy chưa đủ yêu bạn!!
Nhưng mãi cho đến ngày hôm nay, ngay thời khắc này, Diên Vĩ mới muộn màng hiểu ra rằng, người đàn ông đó từ trước đến giờ vẫn yêu cô, chỉ là, cô vẫn đang để lỡ mất tình yêu đó...
Chú Cố, giữ hai chúng ta, vốn dĩ là, duyên cạn...nhưng tình lại sâu!
Sau khi Diên Vĩ đi ra từ phòng tiệc, cô chạy thẳng đến căn biệt thự mà Cố Cẩn Ngôn đã tặng cho cô.
Mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là những quần áo và đồ dùng mà ba năm trước cô để lại. Cô vội vã chọn một chiếc áo thun trắng sạch sẽ tinh tươm và một chiếc quần jean trắng, sau đó cởi bỏ chiếc đầm cưới nặng nề trên người xuống, tiếp đó cô mang lại đôi giày vải giản dị của ba năm trước và khoác lên vai chiếc cặp to kềnh cũ kỹ, sau đó lại vội vã chạy ra ngoài.
Trong phút chốc, Diên Vĩ đã đến một tiệm làm tóc bên đường.
- Giúp tôi nhuộm đen, duỗi thẳng, tóc trước để mái bằng!
- Cô bé à, bây giờ người ta không chuộng để tóc đen, tóc đen nhìn không đẹp, làm cho người khác có cảm giác nặng nề, tôi thấy, hay là để tôi nhuộm lại màu nâu hạt dẻ cho cô nhé! Da trắng như vậy, nhất định...
- Có nhuộm được màu đen không? Không được thì để tôi đổi quán khác.
Diên Vĩ vừa nói vừa xách cặp định bỏ đi.
- Được, được, được chứ!! Em ngồi em ngồi xuống nhé!
Haiz, cái cô nhóc này tính khí cũng thiệt là kiêu ngạo.
Bị Diên Vĩ càu nhàu nên người thợ làm tóc cũng bắt đầu an phận mà làm.
Trong khoảng thời gian làm tóc, điện thoại của Diên Vĩ dường như cũng sắp sửa bị nổ tung.
Đầu tiên là điện thoại của Trần Sở Mặc, tiếp đó là điện thoại của mẹ cô, mẹ gọi xong lại đến cuộc gọi liên hoàn của bố cô, cuối cùng, ngay cả Cố Cẩn Ngôn cũng bắt đầu gọi đến.
Khi Diên Vĩ nhìn thấy số điện thoại quen thuộc đó không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại của mình, khóe mắt cô bỗng bắt đầu rưng rưng.
- Đồ khờ!! Đồ ngốc...
Cô thì thầm buông lời trách mắng, những giọt lệ nơi khóe mắt bỗng chốc ùa ra nhiều hơn.
Diên Vĩ rất nhiều lần định nghe điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, nhưng cuối cùng, cô vẫn cố gắng kiềm lại.
Giữa hai người bọn họ đã lỡ mất khoảng thời gian tận ba năm, vậy thì ráng chờ thêm năm tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thì có gì mà không chờ được cơ chứ?
Vậy nên, cuối cùng Diên Vĩ cũng dứt khoát tắt máy.
Cuối cùng, thế giới đã hoàn toàn yên lặng trở lại, người thợ làm tóc cũng bắt đầu tập trung cắt tóc cho cô.
Đợi chờ mòn mỏi gần năm tiếng đồng hồ, cuối cùng kiểu tóc mới của Diên Vĩ cũng đã được hoàn thành.
Diên Vĩ nhìn thấy chính mình trong gương bỗng chốc có chút hoang mang.
Mái tóc uốn dài giờ đây đã biến thành mái tóc đen thẳng mượt như dòng thác, tóc mái ngố bằng, càng làm cho cô trở nên trẻ hơn. Trong giây phút đó, cô chợt có một ảo giác, dường như thời gian đang quay ngược về lại quá khứ, và cô, lại trở về thời khắc của ba năm trước, trở về cái mùa yêu năm đó...
Thanh toán tiền xong, cô lập tức rời khỏi tiệm làm tóc, không làm lỡ thêm bất cứ giây phút nào nữa, cô bắt một chiếc taxi trên đường, sau đó đi về hướng căn biệt thự của Cố Cẩn Ngôn.
Diên Vĩ lúc này mới bắt đầu khởi động lại điện thoại, điện thoại vừa mới mở lên, vô số tin nhắn hiện lên như sắp muốn nổ tung cái điện thoại, điện thoại rung lên nhiều đến mức làm cho lòng bàn tay của cô cũng tê theo từng hồi.
Diên Vĩ từ trong hàng trăm tin nhắn nhanh chóng bắt lấy tin nhắn của Cố Cẩn Ngôn.
- Em đang ở đâu? Nhìn thấy tin nhắn lập tức liên lạc với tôi!
- Đuôi Nhỏ, em rốt cuộc đang ở đâu? Mở máy lên cho tôi!!
- Tần Diên Vĩ, em rốt cuộc là đang làm cái trò gì vậy? Nghe điện thoại của tôi!!
- Diên Vĩ, nghe lời đi, mở máy lên đi!
- ...
Tin nhắn hết tin này đến tin khác, tin bá đạo có, hung dữ có, dịu dàng có, thậm chí còn có tin nhắn kiểu bó tay hết cách, cả tin nhắn kiểu cầu khẩn cũng có.
Diên Vĩ đọc hết từng tin nhắn một, sau đó bất giác nở nụ cười nhẹ trên môi, từ sâu nơi đáy mắt bỗng chốc hiện lên từng màng sương trắng...
Diên Vĩ chợt nghĩ, người đàn ông như vậy sao ông trời lại nỡ lòng nào để anh ấy bị bệnh cơ chứ? Hơn nữa lại còn là một căn bệnh tàn nhẫn!!
Ngón tay nhỏ bé của Diên Vĩ nhanh chóng ấn vào màn hình điện thoại, cô chỉ trả lời anh một câu đơn giản: " Anh ở nhà đợi em! Chỉ mình anh thôi!"
Sau đó cô thoát màn hình rồi tắt máy!
Diên Vĩ không muốn tiếp tục bị những người khác quấy rầy!
- Bác tài ơi, phiền bác chạy nhanh hơn xíu ạ!
Diên Vĩ có chút nôn nóng, cô nhướn cổ về phía trước giục bác tài.
- Cô à, chúng ta đã chạy nhanh lắm rồi! Cô ngồi trên xe giục tôi chắc cũng hơn chục lần rồi! Cô xem kìa, xe nhiều như vậy, nếu chạy nhanh nữa chúng ta cũng không có cách nào bay qua xe người ta đúng không? Cô tưởng cô đang đi máy bay ư!
- ...
Lúc này, Diên Vĩ chỉ lè lưỡi.
Và lúc này, Cố Cẩn Ngôn đang ở ngoài tìm người, sau khi nhận được tin nhắn của Diên Vĩ, tức tốc quay đầu xe chạy như bay về nhà, không dám lỡ bất cứ giây phút nào.
Anh vừa quay đầu xe, vừa gọi lại cho Diên Vĩ, nhưng đáp lại vẫn là thông báo đang trong trạng thái tắt máy!!
Cái tên nhóc này rốt cuộc là đang giở trò gì vậy chứ?!!
Anh tức tới mức xém chút nữa là ném điện thoại qua cửa xe.
Tuy nhiên, tức thì tức, nhưng Cố Cẩn Ngôn rốt cuộc vẫn nghe theo lời của cô, tạm thời không báo tin cho bất cứ ai khác.
Nhớ ra là tên nhóc này nhất định là trốn hôn, sợ bị người khác tóm về nên mới đặt biệt căn dặn mình một tiếng.
Cố Cẩn Ngôn nghĩ rằng, chờ hỏi rõ mọi chuyện rồi liên lạc với người nhà cô ấy cũng chưa muộn.
......
Hai mươi phút sau tiếng chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông vừa vang lên, Cố Cẩn Ngôn tức tốc ngồi dậy ra mở cửa.
Quả nhiên, người đang đứng bên ngoài chính là nữ chính trong buổi đám cưới ngày hôm nay, Tần Diên Vĩ!
Chỉ là, lúc nhìn thấy bộ dạng khác lạ của Diên Vĩ đang đứng trước mặt mình, Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc sững người.
Đôi mắt đen láy của anh lướt trên khuôn mặt tươi cười non nớt của cô bỗng chốc trở nên trầm tư đôi chút.
Cô bé đang đứng ở đó, vẫn là cái dáng vẻ của ba năm về trước, vẫn là cái kiểu tóc mái bằng, mái tóc uốn dài nhuộm vàng giờ đây đã được cô nhuộm đen và duỗi thẳng nhìn giống như một dòng thác xõa trên vai cô vậy. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Cố Cẩn Ngôn chợt có ảo giác, dường như mọi thứ lại trở về năm ấy...
Và chiếc áo thun trắng đơn giản cùng chiếc quần jean trắng xóa trên người cô, cả chiếc cặp vải to kềnh đang mang trên vai cô, tất cả mọi thứ, tất cả dáng vẻ thân thuộc đó đều in đậm trong ký ức của anh!