- Mời ngài Lý.
Hiện giờ Tần Mộ Sở đang làm nhân viên quản lý phòng VIP cho một thương nhân trung niên tên Lý Vực Tề.
Lúc Lý Vực Tề ra khỏi thang máy, chẳng biết cố ý hay vô tình, tay phải gã sượt qua mông Mộ Sở.
Tần Mộ Sở thấy vậy thì nhíu mày, tuy trong lòng không vui nhưng cô cũng im lặng không nói, biết đâu người ta chỉ lỡ tay thì sao?
Lý Vực Tề bước ra khỏi thang máy, gã không vội vàng vào phòng khách mà đứng trước thang máy, cười một cách lỗ mãng với Mộ Sở.
- Cô Tần, tôi nghe nói cô đã ly dị rồi nhỉ?
Tần Mộ Sở cực kỳ chán ghét đám nhân viên thích hóng hớt chuyện riêng của cô, nhưng người này lại là khách hàng nên cô không tiện lộ ra cảm xúc, cô chỉ mỉm cười dịu dàng:
- Xin mời ngài Lý!
Cô vô cùng khách khí làm động tác “mời”, lại nhấn mạnh từ “xin mời” cũng đã thể hiện cực rõ bản thân cô không muốn bàn chuyện riêng.
Hơn nữa cô ly dị thì liên quan méo gì tới ông takia chứ?
Nhưng có vài người lại không hiểu được phải tôn trọng người khác.
- Không sao cả, ly dị thì ly dị. Trông cô xinh đẹp như thế thì sợ gì chứ! Bây giờ đàn ông đều thích kiểu phụ nữ có ý vị như cô đây.
Lý Vực Tề ngả ngớn trêu ghẹo Tần Mộ Sở, bỗng dưng gã ta giơ tay ra bóp mông cô rồi kéo cô về phía mình:
- Giống như tôi chẳng có sức chống cự đối với những người phụ nữ ý vị như cô Tần.
Gã vừa nói vừa nắn bóp mông Mộ Sở.
Rốt cuộc Tần Mộ Sở không nhịn được mà la lên:
- Thả tôi ra!!
Cô vòng tay ra sau lưng, hất bàn tay mập ú dơ bẩn đang bóp mông mình.
Khốn khiếp!
Đầu năm nay, cô đã thấy không ít lưu manh, nhưng hạng lưu manh kiêu căng như gã thì đúng là hiếm thấy.
- Cô Tần, mỗi tháng tôi cho cô năm mươi ngàn, đổi lại cô tới chăm sóc đặc biệt cho tôi, thấy thế nào hả? Giá này không rẻ đâu đấy.
Lý Vực Tề vừa nói, vừa bóp chặt bờ mông của cô khiến cô không thể tránh né.
- Ông tưởng bản thân có vài đồng tiên dơ bẩn thì giỏi lắm à? Lý Vực Tề, tôi cảnh cáo ông. Ông mau thả tôi ra! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!!
Mộ Sở trừng gã.
- Được thôi, cô cứ báo cảnh sát đi. Để xem cảnh sát có bắt tôi hay không.
Lý Vực Tề nói với vẻ rất đắc ý:
- Cho dù cô có gọi hết lãnh đạo cấp cao của khách sạn này, chưa chắc bọn họ đã dám lên tiếng!
Ngay lúc đó, thang máy sau lưng Tần Mộ Sở bỗng phát ra tiếng “ting” rồi mở ra.
Tần Mộ Sở vội quay đầu lại muốn cầu cứ, nhưng vừa nhìn thấy người bước ra khỏi thang máy thì cô sững ra.
Không ai khác chính là Lâu Tư Trầm, đằng sau hắn là Lý Vi An!
Lâu Tư Trầm nhìn thấy Mộ Sở đang xô xô đẩy đây với một người đàn ông ở trước mặt, đầu tiên hắn ngây người ra rồi sầm mặt xuống.
- Bỏ tay ra.
Hắn trầm giọng quát to đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vực Tề càng lạnh lùng, sắc bén khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Lý Vực Tề sợ hãi vài giây, bàn tay siết chặt lấy tay của Tần Mộ Sở dần nói lỏng ra, nhưng khi nhìn thấy Lâu Tư Trầm đang ngồi xe lăn thì gã lại cười lớn, rồi ôm chặt lấy Mộ Sở.
- Ơ kìa! Hiện giờ một tên tàn phế cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy!
Lý Vực Tề vừa mới dứt lời thì bị Lý Vi An đá thẳng vào mặt, giày cao gót mũi nhọn đập thẳng vào mồm gã.
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
Lý Vi An đá gã dính lên tường, khiến cho gã ta chẳng dám cử động.
Tần Mộ Sở thấy thế mới lao tới, tát mạnh vào mặt gã.
- Mẹ nó, ông vừa mới chửi ai tàn tật hả! Tàn tật cũng giỏi hơn hạng óc heo như ông!
Lúc Mộ Sở nghe thấy gã thốt ra một câu tàn tật kia, trong lòng cô rất tức giận, hận không thể thiêu chết gã. Cô còn tức hơn khi mình bị gã ta sàm sỡ.
Lâu Tư Trầm nhíu mày, nhìn Tần Mộ Sở đang tức giận với ánh mắt đầy ẩn.
Hình như nghe người khác nói “tàn tật” thì cô còn tức giận hơn cả hắn nữa nhỉ.
- Ưm ưm…
Lý Vực Tề bị đạp dính trên tường lạy lục van xin đầy đau đớn:
- Xin nữ hiệp tha mạng, xin nữ hiệp tha mạng…
Mũi giày cao gót nhét vào trong miệng Lý Vực Tề khiến gã nói chuyện không rõ ràng.
Lâu Tư Trầm thản nhiên nói:
- Thả ông ta ra đã.
Lúc này Lý Vi An mới thu chân lại, nhưng cô vẫn lên gối vào bụng gã một cái.
- A!!!!
Lý Vực Tề đau tới mức ôm miệng hét to.
Hiện tại Mộ Sở rất khâm phục Lý Vi An, cô ta giỏi võ thật đấy!
- Xin lỗi đi.
Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn nhìn gã đàn ông dưới chân hắn, nói một cách hờ hững.
Tuy rằng giọng điệu của Lâu Tư Trầm rất ôn hòa, thậm chí chẳng có chút cảm xúc nhưng lại tản ra khí thế khiến người khác run rẩy, sợ sệt.
Lý Vực Tề quỳ rạp dưới đất, gã run lẩy bẩy nói:
- Xin... xin lỗi…
Gã ta lúc này khác hắn với lúc sàm sỡ Tần Mộ Sở, như thể là hai người vậy.
Gương mặt Lâu Tư Trầm trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
- Xin lỗi cô ấy!
Người mà hắn nói chính là Tần Mộ Sở.
Lâu Tư Trầm không nhìn sang Tần Mộ Sở, thậm chí còn chẳng nghiêng đầu chỉ cô nhưng Lý Vực Tề vẫn hiểu ý hắn.
Gã vội vàng xin lỗi Tần Mộ Sở:
- Cô Tần, xin lỗi cô. Khi nãy đều là lỗi của tôi cả.
Mộ Sở im lặng không nói lời nào.
Cô chỉ cảm thấy Lý Vực Tề thật đáng ghê tởm!
Ngay lúc này, chẳng biết quản lý khách sạn hay tin từ đâu mà dẫn nhân viên chạy tới đây.
Anh ta nhìn thấy Lâu Tư Trầm và Lý Vực Tề đang nằm dưới đất thì sững sỡ. Sau đó anh ta mới chạy tới, dè dặt chào hỏi Lâu Tư Trầm:
- Ngài Lâu, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?
Lý Vực Tề đang nằm dưới đất vừa trông thấy quản lý tới đây, gã ta cứ tưởng mình được cứu rồi bèn vội vàng đứng dậy, quát với quản lý:
- Quản lý, rốt cuộc khách sạn của mấy người làm ăn kiểu gì thế hả? Sao hạng người gì cũng vào đây được thế hả?
Lý Vực Tề vừa nói vừa trốn sang một bên, gã sợ Lý Vi An sẽ đánh gã thêm lần nữa.
Giờ có nhiều người ở đây nên gã mới không sợ hãi.
Quản lý nghe thấy Lý Vực Tề nói thì toát hết cả mồ hôi lạnh.
- Ông Lý à, ông nên bớt nói lại đi! Tiểu Sảng à, cô dẫn vị khách này đi băng bó đi nào!
- Vâng.
Nhưng gã ta lại không chịu.
- Mấy vết thương này đều do bọn họ gây ra cả, dù sao họ cũng phải cho tôi một câu trả lời chứ nhỉ?
- Ông Lý…
Nhưng Lý Vực Tề không phải là người biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi nãy gã nhận lỗi chẳng qua vì sợ Lý Vi An mà thôi, gã nghĩ bản thân có tiền có quyền thì sao phải sợ một tên tàn tật như thế?
- Nếu anh không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì cũng nên đền tiền thuốc chứ!
Lâu Tư Trầm nhìn Lý Vực Tề với ánh mắt lạnh lẽo, đoạn hắn nhếch môi nói:
- Ông muốn bao nhiêu?
- Không nhiều lắm đâu, một chiếc răng đền ba trăm ngàn thôi!
- Ông căn bản đang bắt chẹt người khác! Dựa vào cái thá gì mà bắt bọn tôi đền tiền thuốc men cho ông!! Tôi không kiện ông tội sàm sỡ đã khách sáo lắm rồi!!
- Được thôi.
Lâu Tư Trầm lại đồng ý với gã.
Tần Mộ Sở và Lý Vi An ở bên cạnh nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, sau lại nghe Lâu Tư Trầm nói với Lý Vi An một cách thản nhiên:
- Vi An, cô đánh gãy hết hai mươi bảy cái răng còn lại cho tôi. Cô nhớ chừa lại mấy cái răng khôn cho ông ta! Đánh xong mới tính tiền, làm đi!
Mộ Sở ngây người ra.
Hắn nói một cách nhẹ nhàng cứ như đang nói chuyện phiếm bình thường.
Nhưng Tần Mộ Sở lại thấy Lâu Tư Trầm thế này đẹp trai đến ngây người luôn!
Đây mới gọi là khoe giàu đấy! Thật hả giận!
Những người ở đây đều kinh hãi trước câu nói này của Lâu Tư Trầm, chờ đến lúc bọn họ phản ứng lại thì chỉ nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức éo.
Lý Vi An đúng là người cảu Lâu Tư Trầm, cô ta chẳng nương tay chút nào. Cô ta đá một cái thì vài cái răng từ miệng của Lý Vực Tề bay ra ngoài.
Sau đó mọi người lại nghe thấy Lâu Tư Trầm nhắc nhở Lý Vi An:
- Vi An, nhớ kỹ chừa răng khôn ông ta lại.
- …
Toàn bộ hàm răng có thể dùng được thì đánh cho rớt sạch, còn răng khôn có thể dày vò người ta thì lại chừa lại!
Tuyệt!
Tần Mộ Sở thật muốn vỗ tay khen bọn họ.
- Ưm… ưm… Nữ hiệp … xin hãy tha mạng!
- A!! Đau quá, đau quá!
- Hu hu… tôi không cần tiền nữa! Không cần nữa mà…
- Xin tha cho tôi! Tôi không cần tiền nữa đâu, mong ngài chừa vài cái răng để tôi ăn cơm đi mà! Hu hu hu …
Lâu Tư Trầm im lặng không nói, hắn chỉ nhìn sang Tần Mộ Sở đang đứng bên cạnh.
Mà Mộ Sở cúi đầu nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu.
- Cô quyết định.
Lâu Tư Trầm nói với Tần Mộ Sở.
- Ồ…
Mộ Sở gật đầu một cái.
Lý Vực Tề thấy thế lại vội vàng cầu xin Mộ Sở:
- Cô Tần à, xin cô tha cho tôi! Tôi đúng là có mắt như mù nên xúc phạm đến cô! Cô Tần…
Tần Mộ Sở thấy miệng gã đầy máu, răng cửa cũng không còn. Cô nghĩ thầm tới đây cũng được rồi, vì vậy cô nói:
- Hôm nay tôi tạm tha cho ông. Lần sau ông dám lên cơn thì tôi sẽ đánh cho ông không còn cái răng nào cả!
- Vâng vâng vâng! Tuyệt đối không có lần sau đâu ạ!
- Xéo đi!
Lý Vực Tề ôm bụng, chạy khỏi đây với vẻ nhếch nhác.
Quản lý vội dặn dò Lý Sảng:
- Tiểu Sảng, cô gọi người tới dọn dẹp ở đây đi.
- Vâng!
- Thật ngại quá, ngài Lâu, đã khiến ngài giật mình rồi.
Quản lý vội lại gần Lâu Tư Trầm nói xin lỗi.
Dường như Lâu Tư Trầm chẳng có ý muốn nói chuyện với anh ta, hắn chỉ nói Lý Vi An:
- Đi thôi!
Lý Vi An liền đẩy Lâu Tư Trầm đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở thấy thế vội đuổi theo.
Sau đó cô im lặng đi cạnh bọn họ.
Đi được một đoạn, có lẽ Lâu Tư Trầm không chịu nổi nên hỏi với vẻ hờ hững:
- Có chuyện gì sao?