- Cô ơi, cô định đi đâu vậy?
- Không phải anh nói anh ba uống nhiều rồi sao? Tôi định đến đưa anh ta về.
Phù Tang trả lời rất chắc chắn.
Nói xong cô bước nhanh về phía boong tàu.
Bước chân của Phù Tang bước đi rất vội, lúc đi qua chỗ khúc cua, bỗng một tiếng “ Bốp” vang lên, cô va thẳng vào người đang đi đến từ phía đối diện.
Phù Tang còn chưa kịp nhìn rõ xem người ở trước mặt là ai, cô mới lùi người lại, vội vã nói xin lỗi, nhưng bỗng nhiên, vòng eo thon thả bỗng chốc bị ấn vào, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong ngữ điệu còn mang theo chút men say.
- Vội vội vàng vàng, đi đâu đây?
Hoắc Thận!
Phù Tang kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thật rõ người ở trước mặt.
Thật sự là y rồi!
Nhưng mà bên cạnh y còn có thêm Lâm Tinh Dao.
- Cô đi đứng không chịu mở mắt à? Đụng ngang đụng dọc, đụng trúng người ta bị thương thì sao?
Lâm Tinh Dao mặt mày khó chịu trách mắng Phù Tang.
Không mắng cô còn được, chứ mắng cô rồi thì lửa giận trong lòng Phù Tang lại nổi lên.
Phù Tang ngẩng cao đầu, mỉm cười nhìn Hoắc Thận, hai cánh tay quàng qua cổ y đầy thân thiết:
- Tôi nghe nói anh uống say rồi, sợ anh đi nhầm phòng, cho nên mới đến đón anh đó!
Câu này của Phù Tang là cố ý nói cho Lâm Tinh Dao nghe.
Quả nhiên sắc mặt của Lâm Tinh Dao bỗng trở nên đỏ bừng, quả thực rất khó coi.
Sắc mặt cô ta trông khó coi như thế, trong lòng Phù Tang cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chúng ta về phòng thôi! Để tôi dìu anh.
Phù Tang cảm nhận được, người đàn ông trước mặt quả thực đã uống rất nhiều.
Cô đỡ cánh tay y, một tay thì vòng qua ôm lấy vòng eo săn chắc của y, dìu y đi.
- Hoắc Thận, vẫn là nên để em dìu anh!
Lâm Tinh Dao làm gì chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được gần gũi Hoắc Thận chứ? Cô ta càng không muốn nhìn thấy cảnh thân mật giữa y và Phù Tang, nên tranh giành muốn lên dìu Hoắc Thận.
Phù Tang nhanh tay nhanh mắt, vội đưa tay ra trước mặt Hoắc Thận để cản lại:
- Cô Lâm, tam thiếu gia nhà chúng tôi, thật sự không cần cô phải hao tâm tổn sức nữa, cô cứ về phòng mình nghỉ ngơi sớm đi nhé!
Hàm ý là nhắc nhở cô ta đừng có mà ngấp nghé đến “ người đàn ông” của Lục Phù Tang cô nữa!
Lời vừa dứt, Hoắc Thận ở phía sau bỗng đưa cánh tay săn chắc của mình ra vòng qua vòng eo thon thả của Phù Tang, có hơi dùng sức một chút, kéo cô vào lòng dễ như trở bàn tay, sau đó xoay người mạnh mẽ áp cô vào vách tường của du thuyền.
- Lúc nãy cũng là cô kêu người đến tìm tôi?
Hoắc Thận từ trên cao cúi xuống, hỏi Phù Tang.
Đôi mắt chếnh choáng nhìn chằm chằm vào Phù Tang ở bên dưới, nhưng lại hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Lâm Tinh Dao đang ghen tuông với cô ở bên cạnh, giống như người này vốn không hề tồn tại vậy, hoặc có thể nói rằng, y vốn không coi là cô ta đang tồn tại.
Phù Tang bị y nhìn chằm chằm nên cảm xúc có chút loạn.
Cô không biết được người đàn ông trước mặt này rốt cuộc là đã say hay vẫn còn tình táo.
Còn những cảm xúc trong đôi mắt ấy, rốt cuộc là thật, hay chỉ vì muốn đóng kịch cho người phụ nữ ở phía sau xem thôi.
- Hả?
Thấy Phù Tang không trả lời, Hoắc Thận lại hỏi tiếp một cậu.
- Ừm...
Phù Tang gật đầu.
- Lo lắng cho tôi?
Đầu Hoắc Thận càng cúi thấp hơn, hỏi cô.
Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phù Tang bỗng có chút ửng hồng, cô hơi ngại ngùng không dám nhìn vào người đàn ông trước mặt, chỉ vội vã gật đầu.
- Có... có một chút.
Lời vừa dứt, Phù Tang chỉ cảm thấy môi cô bỗng trở nên mềm mại...
Nhưng không ngờ, người đàn ông ở trước mặt lại cúi đầu hôn cô.
- Ưm ưm...
Nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của Hoắc Thận giống như cuồng phong bão táp quấn lấy môi cô, hương rượu nồng nặc trong miệng y, dọc theo cuốn lưỡi tiến vào giữa đôi môi đỏ thắm của cô, khoảnh khắc đó, Phù Tang lại có một loại ảo giác, giống như mình cũng bị hương rượu nồng nặc này của y làm cho say mất rồi.
Nếu như chưa say, sao cô có thể... tự nguyện đón nhận nụ hôn của y chứ?
Là vì muốn chọc tức Lâm Tinh Dao đứng bên cạnh bọn họ một chút sao?
Phù Tang lén đưa mắt nhìn sang, nhưng lại không biết cô ta đã bỏ đi từ khi nào rồi.
Đột nhiên, người đàn ông trước mặt cũng thả cô ra.
Phù Tang ngẩn người...
- Xin lỗi!
Hoắc Thận nâng đôi má đỏ bừng của cô lên, giọng khàn khàn xin lỗi cô.
- Bị cô ta bám theo thật sự rất phiền, cho nên đành phải dùng chiêu này.
Nhìn đi! Quả nhiên...
Nụ hôn vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là anh ta đang diễn kịch mà thôi.
Sao cô lại có thể tưởng thật chứ?
Không hiểu sao, trong lòng Phù Tang lại nổi lên một cảm giác thất vọng khó hiểu, lại nghe thấy tiếng cười nhạo của người đàn ông trước mắt, những đầu ngón tay nóng bỏng của y như có như không lướt qua đôi môi mềm mại của Phù Tang, đôi mắt say khướt, nheo nheo đầy quyến rũ.
- Kĩ thuật hôn quá kém, cần phải mãnh liệt hơn nữa.
- ...
Anh ta hôn mình, lợi dụng mình, bây giờ lại còn không biết xấu hổ đi đánh giá kĩ thuật hôn của cô kém? Sao anh ta lại mặt dày thế chứ?
Đôi mắt sâu và gian tà ấy cứ nhìn Phù Tang chằm chằm, đến nổi cô cảm thấy hơi ngại, cuối cùng, cô lúng túng lùi ra sau...
Cô ngại ngùng không dám nhìn y nữa, trái tim của cô đang chạy loạn xạ ở bên trong một cách kì lạ.
- Dìu tôi về!
Hoắc Thận ra lệnh cho cô.
Nói rồi chủ động quàng cánh tay dài của mình lên vai cô.
- Anh không thể tự mình đi được hả? Còn cần phải dìu?
Phù Tang ngoài miệng thì tỏ vẻ không bằng lòng, nhưng tay thì vẫn ngoan ngoãn dìu chặt y.
Ngón tay dài của Hoắc Thận, chẳng tốt lành gì, gõ lên đầu của Phù Tang, nói:
- Lúc nãy là ai chủ động đòi đỡ tôi ấy nhỉ?
- Lúc đó tôi cũng vì đóng kịch cho Lâm Tinh Dao xem thôi!
Phù Tang nói ngang.
- Được lắm! Vậy thì cô phải đóng cho xong vở kịch rồi.
Hoăc Thận để trả đũa đã đè hết trọng lượng của mình lên người Phù Tang.
Phù Tang suýt tí là bị y đè đến chẳng thể thở nỗi.
- Anh... anh có thể dùng sức một chút không, cố ý có phải không hả?
- Chưa ăn cơm? Uổng công nuôi cô lâu như thế?
Hoắc Thận ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn rút đi bớt một ít sức nặng đè lên người cô.
Phù Tang bị y giày vò làm toát hết cả mồ hôi.
- Cũng không biết kiếp trước tôi làm việc bất nhân thất đức gì, mà kiếp này lại phải chịu giày vò như thế này! Hoắc Thận, anh thành thật nói với tôi, anh bắt tôi đến đây có phải là để ngăn mấy cái đào hoa chẳng ra sao này không? Bây giờ tôi giúp anh đóng kịch, giúp anh ngăn bọn họ thì không nói, đằng này lại còn bị anh bóc lột đủ kiểu! Có nhầm lẫn gì không?
- Lục Phù Tang, cô thỏa mãn đi!
Hoắc Thận đưa vê cằm của Phù Tang, nói:
- Gặp được tôi, là nhờ tổ tiên cô thắp nhan cầu nguyện lắm mới được đó!
- ...
Vậy sao? Phù Tang lè lưỡi.
Có lẽ vậy! Ít nhất, gặp được y cũng là việc duy nhất mà Phù Tang cảm thấy thoải mái nhất trong suốt những ngày qua.